ống cấp nước | ống thoát nước | ống HDPE | ống PVC | ống tưới Journal Her & Him Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 1 26, 2016

Nếu tim còn đập thì hãy cứ tận hưởng đi...

Năm ngoái, bà không qua khỏi , ông tối ngày ủ rũ, ăn không thiết ăn, uống không cần uống, chỉ nhìn vô định trên trần nhà, thi thoảng ngủ mơ lại gọi tên bà, tay chân quờ quạng đến động lòng. Thế mới bảo, trời "tạo duyên, định phận", rồi lại chẳng cho nhau cơ hội cùng ra đi. Người ở lại xót người đi trước, người đi trước dặn người ở lại bằng cách nào cũng phải sống tiếp. Nỗi đau ấy chỉ mong cả đời này, không ai phải một lần nếm thử, vì cay đắng và nghiệt ngã lắm. Quý trước, chị quyết toán nhầm sổ sách của công ty , phải đền bù hơn 50 triệu. Sợ chồng quở trách, chị lẳng lặng xin làm thêm giờ để trả nợ. Mỗi ngày phải đem xà phòng lui tới hơn 30 điểm bán hàng, nâng doanh số lên càng cao thì số nợ càng nhanh được trả. Anh thấy chị mệt mỏi nên phàn nàn: “Cần thiết thì bỏ việc chỗ đó đi, em bận bịu như vậy ai chăm lo cho các con?”. Thấy chị chẳng màng tới bếp núc và chuyện trên giường, anh ra ngoài tìm “của lạ”. Thế mới nói hôn nhân là nấm mồ chôn hạnh phúc, lúc yêu nhau thì để

Yêu thương đã cũ cuối cùng cũng chỉ là chuyện đã từng...

Hôm nay không khí lạnh tràn về trên từng cơn mưa lạnh rát, trên từng cơn gió lùa buốt giá. Có bao giờ anh sẽ nhớ đến em khi bất chợt có cơn mưa ào tới hay anh đã chẳng còn chút ký ức nào về em, dọn dẹp lại căn phòng của mình không ngờ bức hình của anh năm nào vẫn còn kẹp trong cuốn lưu bút ngày trước em từng viết, từng năn nỉ anh viết vài điều gì đó. Đọc lại chẳng hiểu sao lại cười, cười vì nhận ra ngày trước đã từng hồn nhiên như thế, cười vì nhận ra mình ngày trước đã từng có một tình yêu trong sáng như vậy... Giờ thì rốt cuộc cũng chẳng níu lại được cái thời gian đã qua, em thả đi những dòng lưu bút vào từng ngọn lửa bập bùng, để lại những cảm xúc cuối cùng của những tình cảm đã qua. Em không hối hận, cũng không còn nuối tiếc đâu. Em dọn dẹp mình để hy vọng vào một năm mới, để có thể bắt đầu một cuộc sống mới chẳng còn phiền lo của hai chữ quá khứ... Bao năm dài trôi qua, nhưng những hình ảnh nhoè mờ của bóng hình anh vẫn chẳng chịu xoá mờ. Do em vẫn hằng ngày kiếm tìm anh trên

Chẳng muốn giả tạo rằng em ổn, cực kì ổn...

Em biết mình chẳng phải là người giàu có lại không phải là người hào phóng nhưng bất chấp tất cả những điều đó, em thấy mình đang là con người phung phí. Là em đang phung phí yêu thương cho một người em luôn mong nhớ. Chẳng phải sao, bất kể đêm ngày luôn nghĩ về một người rồi nhận ra mình lãng phí thời gian rồi. Nhưng chẳng thể ngừng yêu thương lại, hóa ra em giàu như vậy, hóa ra em cũng lãng phí lắm. Gọi nắng về cho nhạt bớt thương nhớ, thành phố cũ sẽ xa dần và chìm vào trong những kí ức.. Em sẽ đặt tên cho nó là nỗi nhớ vì những hoài niệm xưa cũ. Nó tròng trành lắm, nó đau thương lắm vì thành phố này vắng anh rồi, vắng anh nên thiếu nụ cười giòn tan trên phố đông, vắng anh nên những ngày đông u ám chẳng còn rực nắng như ngày hè. Vắng anh nên đôi mắt em buồn xa xăm nhìn về góc trời nơi có anh. Thành phố vắng anh rồi, em cũng muốn bước đi, đi một nơi nào đó xa xôi. Là bởi phố đông người nhưng chẳng còn vui nữa, phố đông đã gác lại tiếng cười, chẳng thể giấu nỗi buồn hay thương nh

Chuyện chúng mình đã tới giới hạn...

Trên đời này, có 3 loại tình yêu: Hợp pháp, bất hợp pháp và vô pháp. Tình yêu của em dành cho anh có lẽ chính là loại thứ 3 này. Thứ tình cảm không thể cưỡng lại, không thể cùng nắm tay đi hết đoạn đường, cũng không cam tâm cam lòng mà buông tay... Anh à...Hôm nay em thấy lòng mình trống trải vô cùng anh ạ. Hôm nay là chủ nhật, theo đúng giao ước của chúng ta, ngày hôm nay em không được nhắn tin, gọi điện cho anh vì anh ở nhà chơi với con, chia sẻ niềm hạnh phúc gia đình với vợ. Đã bao cái chủ nhật rồi em quay quắt trong nỗi nhớ anh. Đã bao vạn lần em mở lap xem phim hài nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, môi không nở nổi nụ cười như tiếng cười vang trong bộ phim hài đang chiếu. Đã bao giọt nước mắt em rơi vì nỗi bất lực trong tình yêu nhỏ bé này. Người ạ! em biết, có nhiều lý do để đàn ông ngoại tình, nhưng rất hiếm lý do được gọi là tình yêu. Cũng có hàng trăm lý do để những cô gái như em chấp nhận làm kẻ thứ 3, nhưng tuyệt nhiên người đời không ai chấp nhận một trong

Ai chia tay trước chẳng quan trọng. Đã chia ly thì bao giờ chẳng buồn?

Đó là một câu chuyện tình đẹp,nhưng thời gian và nhân vật nữ chính đã tàn phá nó,đơn giản bởi vì cô ta không còn như xưa nữa. Tôi là người quyết liệt trong chuyện tình cảm thế nên khi đã hết yêu,tôi sẽ dừng lại.Tôi không câu nệ chuyện "đá" hay "bị đá" bởi cứ kết thúc là ắt hẳn sẽ rất buồn. Anh-một chàng trai chu đáo và nhiệt thành, hiền lành,ngốc nghếch nhưng cũng ấm áp đến lạ thường.Ở bên a tôi cảm thấy bình an lắm,với tôi,thế là đủ. Tôi nhớ có một ngườibạn nói với tôi rằng: Cô ấy hâm mộ chuyện tình của chúng tôi từ khi bắt đầu cho tới khi kết thúc.Đúng vậy,chính tôi còn thấy hâm mộ bản thân mình và anh ấy nữa, đó là một kí ức thật đẹp và cần phải được trân trọng. Tôi đã định giữ im lặng, để mọi thứ trôi qua một cách tự nhiên và bình thản nhất nhưng hình như không được. Tôi ngán ngẩm khi phải trả lời những câu hỏi:tại sao lại thế?lâu chưa?do ai? Tôi nghĩ tất cả những điều đó, không ai khác,tự bản thân mỗi người đã cảm nhận rõ chỉ là không dám thừa nhận. Và nế

Người tình của em là cô đơn...

Lời đầu tiên... cho em xin lỗi anh nhé, Cô Đơn Em xin lỗi vì đã từng vội vã nói lời chia tay anh để đến bên người con trai ấy, người đã hứa sẽ không bỏ lại em một mình, người đã hứa sẽ dắt tay em đi đến cùng. Cô Đơn à, em mệt mỏi rồi. Em từng tin rằng ở bên anh ấy, em có thể là chính em, có thể trút bỏ hết mặt nạ mà yếu đuối nép vào lòng anh ấy, khóc thỏa thích sau đó được lau nước mắt, nhận được cái xoa đầu âu yếm và nụ hôn nhẹ lên trán như trong mơ em từng ước. Nhưng mà em lại không nghĩ rằng... em càng cần anh ấy bao nhiêu thì anh ấy lại càng không cần em bấy nhiêu. Có lẽ anh ấy nghĩ rằng em sẽ ngoan ngoãn đi theo anh ấy. Anh là người hiểu em nhất mà đúng không, Cô Đơn? Em không mạnh mẽ như người ta thấy. Em mệt rồi em sẽ buông thôi. Cho em mượn tạm vòng tay anh một thời gian dài nữa nhé Cô Đơn. Em sẽ lại kể cho anh nghe về cảm nhận của em từng ngày, em sẽ lại hát tặng anh những lúc em muốn khóc, có được hay không? Thời gian này, lại chỉ có anh bên em, em sẽ đưa anh đến nơi

Làm người lớn thật khổ!

Thuở bé, ta thường thích xem những bộ phim truyền hình lãng mạn, rồi nhìn vào đó và ngu ngơ nghĩ rằng, lớn lên mình cũng sẽ gặp một bạch mã hoàng tử như thế, cũng sẽ sống bên nhau trọn đời, có những đứa con thật kháu khỉnh và đáng yêu. Nhưng, mãi sau này ta mới biết, đó chỉ là sự ngây thơ và ngộ nhận của những cái đầu mới tập tễnh hoặc chưa bước vào cuộc đời. Thật ra, cuộc sống này, để tìm kiếm được một tình yêu đúng nghĩa thực sự rất khó hay có người cả đời cũng chẳng tìm được thứ gì đó tương tự như vậy. Hoặc, có nhiều người, có lẽ vì không chịu nổi sự cô đơn nên vô tình cho phép bản thân mình dễ ngã vào lòng của một ai đó, để rồi khi hôn nhân trở thành nấm mồ nghẹt thở, mới chợt nhận ra rằng, "ô, thì ra ta đã có những phút giây suy nghĩ không thấu đáo như thế, đã có những phút giây để cho lí trí và trái tim xếp chồng lên nhau, tạo nên một mớ hỗn độn trong tâm khảm bản thân mình". Nên nhớ đừng vì quá cô đơn mà ngộ nhận cảm giác thích trở thành yêu... Và trong những bộ ph

Cách chia tay nhau buồn nhất là chia tay trong im lặng...

Im lặng quá lâu sẽ khiến ta mệt mỏi Rồi mệt mỏi ấy cứ tích tụ, mỗi ngày 1 nhiều hơn Nó khiến ta nới lỏng tay Và đến 1 lúc nào đó, với 1 giới hạn nhất định... ta buông tay nhau như chưa từng nắm. Không giận hờn hay cãi vã... chỉ là nới lỏng rồi buông tay. Cảnh chia tay nhau một cách bi thương nhất không phải là hai người tranh cãi nhau quyết liệt, không phải là đánh đập nhau, mà cũng không phải là thay lòng đổi dạ. Không phải là hai người không thể kết hợp với nhau, mà sự chia tay nhau một cách bi thương nhất chính là bỏ nhau một cách âm thầm lặng lẽ. "Khi yêu ai cũng nghĩ sẽ bên nhau trọn đời, nhưng cuộc đời là thế, chẳng ai nói trước được chữ ngờ." Tôi không biết cái gì gọi là mãi mãi, nhưng anh ấy hứa, tôi vẫn tin. Lời hứa - đó chẳng phải là điều mà tất cả các cô gái đều muốn nghe sao? Và tôi cũng không ngoại lệ. Bởi vì, dù có hứa hẹn thì cũng không có gì gọi là sai trái. Bởi vì, lời hứa chỉ cần đúng trong khoảnh khắc đó - người ta yêu mình th

Em tổn thương đủ rồi...

Em lại trở về với cô đơn và bình lặng nơi đây, về với nơi mà em thu mình lại đến chán chường để gặm nhấm nó. Em sợ cô đơn nhưng em lại sống chung với nó từng ngày. Em sợ em trong chính suy nghĩ của mình. Sống buông xuôi và nuông chiều cảm xúc là một lối sống sai lầm đúng không anh? Em đã như thế một thời gian quá dài, em trượt từ nỗi đau này qua sự mất mát khác. Em sợ trở về sau bao cuộc vui để rồi lại sống với hối hận và dằn vặt trong tâm thức. Em luôn là thế - già dặn trong suy nghĩ nhưng lại cẩu thả trong hành động. Em biết em sai và thực sự quá sai lầm. Cái giá mà em phải trả là cô đơn, là dày vò. Em đã thức tỉnh khi gặp anh, anh đã làm em thay đổi cách nhìn nhận cuộc sống và một lần nữa em muốn sống hết mình với tình cảm dành cho anh. Em muốn được hạnh phúc và em khao khát có nó như bao cô gái khác. Nhưng em lại để tuột mất anh lần nữa và đánh mất luôn hy vọng về một tình yêu thực sự trong cuộc đời này. Em mất trắng. Đời bạc. Ngậm ngùi khóc, ngậm ngùi tổn thương sao bao đổ vỡ

Chia tay rồi, đừng hỏi em còn yêu anh không?

Những gì trong em giờ toàn cay với đắng, khóc cũng đủ, mệt cũng vừa nguôi. Tất cả mọi thứ xung quanh em cứ quay cuồng, đảo lộn. Những ngày tháng này em chỉ hi vọng được chở về như xưa. Khong cần ngọt ngào, không cần ấm áp từ anh. Cứ bình dị như ngày anh chưa bước đến thì tốt biết mấy! Em thương anh nhiều đến nỗi, em không nghĩ là mình có thể yêu đến thế. Anh đến với em nhẹ nhàng như chưa từng bước đến. Đứng trước mắt em, nói cho em nghe những gì em thấy yên lòng, vững tin nhất. Không bao giờ em nghĩ chúng ta giờ đây không còn là gì của nhau được nữa. Lúc nào em cũng suy nghĩ, rồi nhìn về một không gian vô định, nước mắt như trực trào ra, lầm nhẩm câu thơ mà em đã từng biết: " Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh trăng tà qua mái tóc Tôi chờ người đến với yêu thương Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Giair đường xa vút bóng chiều phong Và phương trời thẳm mờ sương cát Tay viết dây hoa chắm chạnh lòng Người ấy thường hay vuốt tóc

Hạnh phúc có chân sẽ biết tự tìm về...

Viết cho em hai mươi... Này em, em nghĩ tuổi mình là nhiều hay ít? Em nghĩ tuổi mình đã đủ chín chắn, đủ tự tin, đủ mạnh mẽ để nắm giữ hạnh phúc cho riêng mình chưa? Hai mươi, em có khoảng trời của riêng mình, em có gia đình, có bạn bè, có cả những mối quan hệ. Trong vô vàn người em quen ấy, có người đã từng là tất cả đối với em, có người đã cùng em trải qua một cuộc tình, có người để lại trong em những kỉ niệm, để lại trong em những gì ngọt ngào nhất và chắc chắn cũng có người sẽ là hạnh phúc, là bến bờ của cuộc đời em. Hai mươi, cái tuổi không còn quá sớm để suy nghĩ về cuộc sống, về gia đình, về công việc, về tình yêu. Em phải biết rằng, cuộc sống này của em là của bố mẹ ban tặng. Em sống không được chỉ vì em mà hãy vì cả bố mẹ, em nhé! Không quá bất ngờ khi em đã từng trải qua vài ba cuộc tình chóng vánh, vài ba cuộc tình sâu đậm hay chỉ thoáng qua. Chẳng phải em đa tình mà chỉ là em chưa tìm được hạnh phúc... Hai mươi, sau những vấp ngã đầu đời ấy, hãy đừng buồn, đừng thất

Hãy hạnh phúc khi sống chung với sự cô đơn rồi hãy yêu một ai đó!

Người ta thường vì cảm thấy nỗi cô đơn trong lòng quá lớn không thể tự làm an yên được chính tâm hồn mình nên cố tìm một ai đó mong có thể giúp ta lấp đầy khoảng trống đó. Khi ta ko thể yêu được nỗi cô đơn trống vắng của chính ta thì cũng rất khó để mong người khác có thể vì yêu ta mà có thể lấp đầy hết được. Con người ai cũng như ai cả thôi. Ta luôn cảm thấy nỗi cô đơn của lòng mình thì người ta yêu cũng luôn có những nỗi cô đơn chìm sâu. Cuộc đời của ta không phải phần lớn là sống cùng người ta yêu là vợ hay là chồng đâu. Ta sống cả đời với thân xác linh hồn của ta là chính. Khi ai đó ta yêu thương chưa xuất hiện thì ta đã sống với ta từ trước đó rồi. Rồi một ai đó sẽ đến trong đời bạn có thể họ sẽ có khả năng để khiến bạn không còn cảm giác cô đơn nhưng cũng có thể họ lại cảm thấy cô đơn khi ở bên bạn. Họ lại sẽ tiếp tục đi tìm một điểm tựa

Ừ thì 20...

Ừ thì 20, người ta tự cho phép mình làm tất cả những điều mình muốn, không quan tâm đến kết quả hay những hệ luỵ của nó... Ừ thì 20, người ta thoải mái yêu đương, thoải mái kết giao với những anh chàng có khi họ mới chỉ gặp 1 lần... Ừ thì 20, người ta vô tư mua sắm những gì mình thích, đi đến những nơi mình muốn dù 1 đồng tiền họ cũng chưa kiếm được... Ừ thì 20, người ta có thể bỏ dở công việc học hành của mình ở trường đại học hay cao đẳng để chạy theo 1 ý tưởng kinh doanh mà họ cho là hay ho và rất có tiềm năng mới vừa nảy ra trong đầu họ chỉ vài giây trước đó... Ừ thì 20, người ta có thể không ăn bữa cơm nào với bố mẹ ở nhà trong suốt 1 tuần nhưng không thể để lỡ 1 buổi đi ăn hay đơn giản chỉ là trà chanh chém gió với đám bạn... Ừ thì 20, người ta thường mặc định rằng 20 đồng nghĩa với tuổi trẻ, mà tuổi trẻ thì dám đương đầu với những thử thách và cơ hội dù cho có khó khăn đến đâu. Chính vì thế họ lao vào những thử thách, kiếm tìm những cơ hội một cách điên cuồng mà không xé

Hãy mau đem nắng về với em, anh nhé...

Hà Nội những ngày này buồn quá anh à, trời cứ mưa suốt thôi, mấy tuần nay em chưa nhìn thấy nắng rồi... Em nhớ nắng, và em cũng nhớ anh nữa... Em không thích mưa, nhất là những cơn mưa dai dẳng đâu anh à... Nó làm cho tâm trạng em chùng xuống, làm mất đi cái vẻ vui tươi, tinh nghịch hàng ngày của em. Và... nó làm em càng nhớ anh hơn... Những ngày mưa, đường phố ướt nhẹp, mỗi khi ra đường lại phải với tay lấy cái áo mưa hay cái ô treo trên móc xuống làm em "lười đi" lắm anh ạ. Anh biết em là chúa lười mà, những ngày này em lại càng lười hơn, và cũng bởi vì không có anh ở bên lo lắng cho em nữa... Vì thế nên em chỉ quanh quẩn ở nhà, thỉnh thoảng gõ vu vơ vài dòng chữ vào tập truyện ngắn đang dang dở của em, hay mày mò làm một món ăn hoặc một loại bánh nào đó, để rồi sau đó lại tự thưởng thức và chụp ảnh khoe với anh... Những lúc buồn em cũng muốn gọi cho anh lắm anh biết không? Nhưng em biết anh bận lắm, hơn nữa em và anh cách nhau gần nửa vòng trái đất, múi giờ lệch nh