ống cấp nước | ống thoát nước | ống HDPE | ống PVC | ống tưới Journal Her & Him Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 3 21, 2016

Những lợi ích không ngờ của việc "ế"

1. Bạn không cần phải dựa dẫm vào ai, phát bực lên mỗi khi cãi nhau và hụt hẫng khi người ấy bước ra khỏi cuộc sống của mình. 2. Bạn không cần phải chia sẻ chiếc giường thân thương với bất kì ai. 3. Và chỉ tập trung vào phát triển một sự nghiệp rực rỡ mà thôi. Đừng lo khi mình ế vì bạn “ế” trong tư thế ngẩng cao đầu mà. 4. Thoải mái thiết lập các mối quan hệ trong xã hội, muốn đi chơi với ai thì đi mà không cần phải báo cáo hoặc “năn nỉ” ỉ ôi. 5. Hưởng thụ thời gian độc thân: mua sắm, làm đẹp, dạo chơi cùng bạn bè… hết mức có thể trước khi bận bịu chuyện con cái. 6. Và vì chưa có người yêu nên bạn cứ thoải mái “trau chuốt” cho bản thân, cho phép bản thân quyến rũ một chút để mà còn tìm kiếm đối tượng “tiềm năng” nữa chứ. 7. Bạn có thể du lịch vòng quanh thế giới, bất cứ đâu bạn muốn và bất cứ lúc nào bạn hứng. 8. Thay vì dành thời gian chăm sóc gia đình nhỏ thì bạn sẽ có thời gian quan tâm đến cha mẹ, anh em của mình hơn. 9. Tâm trí của bạn lúc nào cũng thoải mái bởi b

5 căn bếp khiến bạn "chết lịm" từ cái nhìn đầu tiên

Quả là không dễ dàng để tìm được lời giải cho câu hỏi: “Làm sao để có căn bếp đẹp”. Có rất nhiều yếu tố cấu thành nên vẻ đẹp của “nơi giữ lửa” cho gia đình, phụ thuộc nhiều vào thị hiếu và lựa chọn của mỗi cá nhân. Mỗi căn bếp đều cần có một yếu tố đặc biệt làm điểm nhấn, có thể là cách bài trí, màu sơn tường, kết cấu, ánh sáng, miếng backsplash,… Dù vậy, để có một căn bếp tinh tế, sự cân bằng vẫn là chìa khóa mấu chốt. Dưới đây là năm căn bếp được thiết kế bởi Barlow & Barlow, sở hữu yếu tố riêng nổi trội nhưng vẫn có sự cân bằng hoàn chình. Căn bếp theo phong cách Rococo tráng lệ Rococo vốn là một phong cách nổi tiếng bởi sự cầu kỳ, tráng lệ, phổ biến ở châu Âu cuối thế kỷ 18. Được thiết kế theo kiểu Rococo, để miêu tả về căn bếp dưới đây, đẹp là chưa đủ, phải dùng đến từ tuyệt hảo. Đảo bếp bằng đá cẩm thạch, gam màu xám của nội thất kết hợp hoàn hảo với sàn nhà hai màu đen – trắng, tạo nên tính biểu tượng, khiến cho người nhìn choáng ngợp từ cái nhìn đầu tiên, với cảm giác g

Cho những người sợ phải yêu thương...

Viết cho những người đang yêu và đã yêu, đặc biệt là những con người đang mắc kẹt trong nỗi sợ phải yêu thương. Chỉ cần bạn thích một người dù là đơn phương thì đó cũng đã là một may mắn tuyệt vời trong cuộc đời bạn. Bởi có một số người, họ thậm chí chưa tìm được người khiến họ rung động... Tôi có một đứa bạn. Chúng tôi đều còn trẻ, chỉ sắp bước sang tuổi 21. Hôm nay nó đi hẹn hò. Kể ra thì chẳng có gì đặc biệt, bởi một cô gái 20 đi hẹn hò là chuyện hết sức bình thường. Nhưng với nó, và với tôi thì không bình thường... Cách đây khá lâu, nó yêu một anh hơn chúng tôi 4 tuổi. Nói thế nào nhỉ? Sâu đậm? Da diết? Say đắm? Nồng nàn? Tất cả đều không phải, bởi chúng đều chưa diễn tả hết, bởi đó là tình yêu mà cả đời này tôi chắc chắn rằng nó quên không được. Chia tay gần một năm trời, một tuần tôi gặp nó khoảng 3 lần, nói chuyện qua facebook, qua tin nhắn, qua điện thoại có thể nói là hằng ngày. Vẫn cười nói, vui đùa kiểu hâm hâm, khùng khùng như mọi cô gái đang ở tuổi thanh xuân khác như

Yêu một thời, tập quên cả một đời...

Em và anh, chúng ta, là những con người như thế. Những con người quyết định yêu nhau một thời, và dùng cả đời còn lại để quên nhau. Đó có lẽ là điều thống khổ nhất mà chúng ta chọn lựa. anh biết. em biết, cả hai ta đều biết. Nhưng không thể khác hơn, cũng không thể tốt hơn... Những yêu đương cuồng dại, những giận hờn, những ghen tuông đau đáu. Những thói quen vô tâm, những ích kỷ hẹp hòi, những lần tin nhau chẳng tuyệt đối, những lần không hiểu nhau rối bời,... Cứ thế, cứ thế đưa đẩy hai người bó gối ở hai góc trời khác nhau. Chúng ta đã không chịu thay đổi, vì nhau. Chúng ta đã không chịu một lần lắng nghe nhau. Hóa ra, chuyện người ta tìm đến nhau âu là do duyên số. Nhưng giữ được nhau hay không, chẳng mảy may liên quan gì đến định mệnh chút nào. "HẾT QUYÊN". Chúng ta cứ an ủi nhau bằng những câu bất lực như thế. Chúng ta cứ bao biện cho những sai lầm của mình, những nông nổi của mình như thế. Cứ đổ lỗi cho những hư vô thật xa vời, chứ chẳng đủ can đảm nhận lỗi về p

Chẳng có người đàn ông nào vô tâm, chỉ là họ không dành sự quan tâm cho mình...

Em ước gì, anh dành cho em sự chân thành từ sâu trong tim. Ước gì anh yêu em bằng tất cả sự si mê, say đắm. Ước gì, anh yêu em hơn tất cả những gì anh có... *** Em thật chẳng thể nào hiểu nổi anh đang nghĩ gì... Có những lúc anh quan tâm đến em, có những cử chỉ trìu mến khiến em hạnh phúc dù chỉ trong những phút giây ngắn ngủi. Có những lúc anh vô tâm, hờ hững không đoái hoài, không ngó ngàng gì đến em, không hề quan tâm, coi như em không hiện diện ở không gian của anh. Có những lúc, anh làm cái này cái kia cho em một cách chu đáo. Có nhiều lúc anh chẳng bao giờ nghĩ đến em, không hề gửi cho em lấy một tin nhắn hỏi xem em đang làm gì, đã ăn cơm chưa, anh cũng chẳng bao giờ gọi cho em dù chỉ là một cuộc gọi nếu như không có việc gì. Trong nỗi nhớ khắc khoải em dành cho anh, anh vẫn vô tâm, hờ hững với em. Em đã luôn tìm ra lý do để bao biện cho sự thờ ơ, vô tâm của anh, rằng anh bận rộn, anh không có thời gian. Em hỏi anh: "Anh bận lắm sao?". "Ừ. Anh bận!"

Không phải là tình đầu và cũng không phải là tình cuối...

Ừ thì mình chia tay. Vì những điều em làm dường như đều thừa thãi, dường như em đã quá tự tin vào chính mình, khi cho rằng anh nhất định sẽ chọn em, chứ không phải là quá khứ. Nhưng em đã sai, quá khứ nó nồng nàn mãnh liệt quá. Và vì anh đã hi sinh nhiều quá nên không dễ dàng buông bỏ phải không anh? 127 ngày 21 tiếng đồng hồ yêu nhau, chăm lo cho nhau, em vui và hạnh phúc lắm. Nhưng tình yêu ra đi, vô thường quá, nhanh quá, em không kịp phản ứng. Chỉ là khi anh đi mất, em mới bàng hoàng không biết tìm anh ở nơi nào. Căn phòng ngập tràn kỷ niệm, em không thể ngủ khi hơi ấm cạnh em không còn nữa. Em đành ôm chặt chiếc gối ôm. 22 tuổi, em chẳng còn bé bỏng để không biết tình yêu là gì, không còn quá bé bỏng để mơ về một mái nhà màu hồng và một chàng hoàng tử. 22 tuổi, tình yêu bay xa. Cái tình yêu đẹp nhất của đời một người con gái. Anh không phải tình đầu nhưng cũng không là tình cuối. Em vẫn yêu, bằng một con tim chân thật bằng những yêu thương, lắng lo trọn vẹn. Xa nhau đâu phả

Khi yêu hãy học cách tin tưởng lẫn nhau… giữ càng chặt càng dễ mất

Dear.vn –  Nhiều khi, cứ càng sợ mất, càng tìm cách để giữ thì lại càng siết chặt hơn, khiến cho người ta ngộp và càng muốn vùng ra để tìm khoảng trời tự do hơn. Giữ thì chỉ giữ những thứ còn là của mình, chứ người đã thay lòng, tức là đã không còn đáng để giữ. Hồi xưa, lúc còn trẻ trâu mình rất hay ghen, như điên vậy… Nhớ có cảnh nửa đêm đang nằm kế bên bồ, điện thoại bồ có tin nhắn, của ai đó nhắn chúc ngủ ngon. Mình lên cơn, như khùng ấy. Bắt bồ mình phải trả lời lại là đừng nhắn tin vậy nữa, bồ của tui không thích. Xong bạn kia không chịu, kiểu như muốn giữ thể diện, mình lại càng điên lên, chắc chắn rằng có vấn đề gì mới không dám nhắn, vậy là giận hờn, ầm ĩ lúc nữa đêm. Sau cũng làm hoà, nhưng từ đó, tình cảm của hai người rõ ràng đã sứt mẻ nhiều. Khi đó mình chỉ nghĩ, vì mình yêu nhiều, nên mới ghen, mới sợ mất, mới tìm cách ngăn chặn các nguy cơ bên ngoài. Nhưng đến ngày hai đứa chính thức chia tay, bạn ấy mới nói với mình rằng, bạn ấy cảm thấy mệt mỏi khi cứ phải chịu nhữn

17 tuổi, chưa phải người lớn, cũng không còn bé nữa...

Tôi 17 Không còn bé cũng chưa được coi là lớn hẳn. Mọi thứ thật khó khăn và chập chững ở độ tuổi này, như thể ranh giới giữa trẻ con và người lớn, tôi phân vân nghi hoặc nửa muốn đi nửa muốn dừng. Tuổi 17 đứng giữa nhiều sự lựa chọn. Có những khi tôi mạnh mẽ bùng nổ những mơ ước hoài bão xa vời của tuổi thanh xuân nhưng rồi lại chợt rụt rè vì có nhiều suy tư trăn trở chẳng thể giải đáp. Có những cảm xúc bâng khuâng thoảng qua, cũng có những lưu luyến thuộc về con tim chẳng thể nào dứt bỏ. Có những người dưng thoáng đến thoáng đi nhưng chẳng thể nào quên. Có những mối quan hệ chẳng thể gọi tên đặt lời nhưng vẫn thật đặc biệt và đáng trân trọng. Có những nụ cười thật xanh nhưng cũng có những giọt nước mắt mặn chát chua cay. Có những niềm vui đời thường nhỏ bé chóng đến nhưng cũng chóng đi vương lại những nuối tiếc mong manh, vụn vỡ. Có thứ tình cảm gọi là tình yêu nhưng chẳng thể nắm tay chung bước trên con đường chông gai thử thách phía trước rồi bỗng chốc trở thành xa lạ M

Cần thời gian để quên đi tổn thương và trái tim lại loạn nhịp...

Cũng chẳng biết bao lâu rồi, trái tim của tôi quên đập những nhịp yêu thương. Người ta nói, khi đi qua những mối tình đã cũ, con người ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Vì mạnh mẽ hơn, nên trái tim của tôi cũng dần chai lỳ đi thì phải?Tôi thấy nó khoe ra những vết sẹo chằng chịt rồi trơ trẽn bỏ qua tất cả những ưu ái người khác giành cho nó. Nó không còn dễ rung động vì những người quan tâm nó nữa, thay vào đó nó trở nên cứng rắn hơn bất kỳ lúc nào. Cũng bởi vì, sợ tổn thương! Cảm giác vụn vỡ, cái cảm giác mà chỉ mình nó mới thấu hiểu, chỉ mình nó mới cảm nhận được làm nó đập những nhịp chậm hơn, cứng cỏi hơn và lạnh lùng hơn... photobootcamp.myfotojournal. Cảm giác vụn vỡ, cái cảm giác mà chỉ mình nó mới thấu hiểu, chỉ mình nó mới cảm nhận được làm nó đập những nhịp chậm hơn, cứng cỏi hơn và lạnh lùng hơn.... Sẽ chẳng dễ dàng gì, để người khác nhìn thấu sự rỉ máu bên trong nhưng vết sẹo tưởng chừng đã lành đó. Cũng chẳng dễ dàng gì, để nó có thể tự chữa lành những vết sẹo đang rỉ máu

Hết thương rồi người ta đối xử còn thua cả người lạ!

Hết thương rồi người ta đối xử còn thua cả người lạ! Cũng đã gần một tháng trôi qua rồi, những dằn vặt trong em giờ đây vơi bớt rồi, nước mắt cũng cạn bớt rồi. Cũng không hiểu sao, đã khuya rồi mà em không ngủ, chỉ có một nỗi nhớ anh, nhớ đến da diết thôi. Bài hát đó, làm em buồn, làm em thấy nó như cứa vào tim mình vậy. Giai điệu của nó, cũng như lòng em lúc ấy, không còn sóng dữ dội nữa, chỉ là bình tĩnh hơn rồi, chỉ là những nỗi nhớ lăn tăn nhưng đủ làm người ta phải suy nghĩ thật nhiều. favim Chẳng nhắn tin với nhau cũng đã lâu rồi, vậy mà tên anh mỗi khi online vẫn nằm đầu danh sách trò chuyện của em.Em gửi anh nghe bài hát ấy, để anh hiểu được tâm trạng của em lúc này, chẳng phải là em muốn níu kéo anh, chỉ là để anh biết em nhớ anh nhiều đến thế nào thôi. Vậy mà, anh online thấy tin nhắn của em anh không thèm đọc. Cả ngày em không dám online vì sợ lòng sẽ hụt hẫng khi anh không đọc tin nhắn của em, nhưng sự thật luôn làm ta đau lòng. Hết thương rồi, thì tin nhắn của em như

Hôm nay, tôi cô đơn lắm...

Bạn biết vì sao tôi hỏi trời mùa hạ là mưa hay nắng không. Vì sao hàng ngàn người cảm nhận nó là những tia nắng chói chang nóng bức đến hong da, rác thịt, sao chỉ riêng tôi cảm thấy nó là những cơn mưa rào dai dẵn, mưa tới rát da rát thịt, mưa tới xé nát tâm can, lạnh lẽo và hiu quạnh. Tôi là một người chỉ có thể viết theo tâm trạng của mình. Nếu ai từng đọc chắc sẽ hiểu vì sao thế giới blog của tôi chỉ toàn nổi buồn. Tôi cũng muốn viết những gì vui vẻ cho mình, nhưng sao không thể. Tôi cảm giác dường như nỗi buồn rất yêu quý mình, nó cứ đeo đẳng theo tôi ngày này qua tháng nọ. Hôm nay, tôi cô đơn lắm. Chắc là đã chia tay rồi. Tôi đã cố tình nói những thứ với một số người, để rồi... kết cục còn tệ hơn là một cuộc chia tay... Tôi cô đơn... Từ đêm hôm qua tôi đã khóc rất nhiều, hai mắt tôi sưng lên đầy bọng nước... Sáng khóc, trưa khóc, chiều khóc là lịch sinh hoạt ngày hôm nay của tôi, ngày nắng gắt! Tôi đến cơ quan, ra khỏi phòng làm việc, tìm cho mình một góc và khóc... Chẳn