ống cấp nước | ống thoát nước | ống HDPE | ống PVC | ống tưới Journal Her & Him Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 1 31, 2016

Đâu phải chỉ mình em cô đơn?

Có những lúc em cảm thấy cô đơn khi bắt gặp hình ảnh đôi nam nữ quấn quýt, ôm trọn lấy nhau đầy yêu thương khi đi trên phố nhưng sao em không quay lại nhìn sau lưng, em củng có một cô bạn thân gần ba năm. Vòng tay và bờ vai của nó còn ý nghĩa hơn những vòng tay khác rất nhiều lần, nó sẽ chia cùng em những nổi buồn. Khi những nổi ưu phiền ập đến trong đêm, em chỉ biết nhìn đăm đăm lên cái trần nhà vô cảm, thì nó đã động viên em rất nhiều, tiếp thêm cho em bao nhiêu là sức mạnh tinh thần. Em có thể tâm sự cùng nó những chuyện tưởng chừng chẳng bao giờ có thể bộc bạch cùng ai đấy thôi. Như thế em đâu có cô đơn. Cuộc sống sinh viên xa nhà làm em đôi khi bị khủng hoảng tinh thần rất lớn. Lúc trước gặp chuyện gì củng có gia đình cho em dựa vào ngay lập tức nhưng bây giờ thì không, hãy cố gắng tập quen dần với điều đó vì gia đình chỉ là nơi cho em những ước mơ nhưng ước mơ có hoàn thành được hay không là do chính bản thân em thôi!. Hãy nhìn xunh quanh, chắc chắn củng có rất nhiều người hi

Thế giới thì rộng lớn, tình người thì nhỏ hẹp...

Chúng ta bắt đầu chẳng vì 1 lý do gì cả, có nhất thiết phải tìm 1 câu trả lời cho việc chia ly khi mọi thứ đã vỡ vụn, câu trả lời cũng chẳng khiến tim bình yên. Chia tay, là mỗi người rẽ về 1 hướng khác nhau, vẫn công việc cũ, vẫn con đường cũ, những thói quen cũ, chỉ là không còn cùng nhau. Là tập dần thói quen không còn sự hiện diện của nhau, phải tự mình mạnh mẽ để đứng vững giữa thế giới ồn ào ngoài kia. Là không còn một bờ vai hay cái siết tay mỗi khi cô đơn cần một điểm tựa. Thế giới thì rộng lớn, tình người thì nhỏ hẹp, chẳng trách sao khi xa nhau người ta cảm thấy cô đơn, sao không cô đơn được khi hai giờ chỉ còn là một, trơ trọi, đơn độc. Là phải coi một người từng là tất cả trở thành xa lạ. Rồi thảng thốt giật mình khi mọi kỉ niệm rất đẹp giờ chỉ gói gọn trong hai từ "ngày xưa". Quotesgram Là chấp nhận việc sẽ có ai đó thay thế mình bên cạnh người ta, lựa chọn là của cả hai, chẳng phải đã có thể từng giữ nhưng đã chọn buông đó thôi. Cảm giác đau lòng nhất

Dẫu đớn đau, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!

Cậu có biết điều khó khăn nhất sau tất cả là gì không? Đó là tớ còn không biết làm sao để kết thúc. Chuyện của chúng ta chính là như vậy, chưa từng có bắt đầu thực sự, nên đến tận khi tớ biết mình phải kết thúc, vẫn chẳng cách nào cho trọn vẹn. Tớ từng là cô gái mạnh mẽ, chưa bao giờ cần dựa dẫm vào ai quá nhiều. Rồi tớ yêu, một người không phải cậu. Tớ yêu một tình yêu hết tâm cang, còn cậu khi đó, chỉ là bạn thân của tớ. Ngày chia tay, tớ sống bằng những mảng màu xám xịt, chẳng thiết tha điều chi. Và cậu đã luôn ở đó. Cậu động viên tớ, làm tớ cười. Dẫu không thể bên cạnh ôm lấy tớ, hay cho mượn bờ vai, vì cậu không phải loại con trai tình cảm như vậy! Cậu khuyên tớ những điều nên làm, những điều cần làm. Chúng ta kể cho nhau nghe về những chuyến đi, những mảnh chuyện rời rạc chẳng nghĩa lí gì. Nhưng dường như, ta chẳng bao giờ cạn đề tài. Cậu và tớ, có thể kế về gia đình, chụp cho nhau từng món ăn, cho nhau xem từng đêm sao mà khi lên ảnh chỉ thấy một màn đen và chấm sáng nhỏ x

Em bỏ cuộc, anh thắng rồi có vui không?

Chiều buông xuống trên vai. Những vạt nắng cuối cùng cũng đã rời bỏ bầu trời. Em vẫn chưa tìm thấy lối ra trong mớ tình cảm hỗn độn ngày một day dứt này. Anh hỏi em, liệu chia tay thì có đau lòng không? Có! Cơn đau ấy không phải chỉ nhói lên trong một ngày, hai ngày, rồi lại rời đi như chưa từng tồn tại. Nó cứ đau đáu hoài, cứ nhấp nhỏm, ẩn nấp đâu đó rồi chọn lúc mà nhào ra, bỡn cợt như thể, đó là trò đùa trớ trêu của số phận. Em trăm ngàn lần hận mình tại sao cứ luôn để nó chi phối, để nó điều khiển những cảm xuống lên xuống của bản thân. Những vui buồn hờn tủi, em không biết làm cách nào để dừng lại...mỗi lần nhớ về anh. Chia tay...thì đau lòng lắm. Nhưng không phải ai có tình yêu trong tay, ruồng bỏ rồi cũng khắc khoải như em đâu. Cũng là bởi nặng nề quá, là bởi mãi mà không chịu buông tha cho mình. Nên...cứ ngày ngày sống cùng nỗi đau, đến khi coi nó như một phần của cuộc đời mình, thì, tình yêu với anh không còn sâu đậm nữa. Chỉ là câu nói "tạm biệt" đã trở thành v

Đàn ông tốt đã đi đâu hết rồi?

Bạn buồn bã nghĩ rằng, tại sao trong đời sống, đàn ông tốt đẹp đã đi đâu? Ở đâu ba tiếng “Anh yêu em!” của riêng mình bạn mà thôi? Đàn ông tốt vì sao luôn là những người đã có vợ? Thế những đàn ông tốt chưa vợ đi đâu hết rồi? Mình có những người bạn gái, đã gần bốn mươi tuổi nhưng chưa từng yêu lần nào trong đời. Đúng hơn là chưa từng được ai tỏ tình bao giờ. Học cấp ba, để ý tới bạn trai cùng lớp cũng không dám nói. Lên đại học, đôi khi gặp gỡ bạn bè ở trường bên, thường bạn sẽ ngồi lẫn trong đám bạn gái thân. Đi làm để ý sếp, thì sếp đã vợ con đàng hoàng, ngoài sếp ra thấy mọi đồng nghiệp khác đều ấu trĩ và nhạt nhẽo. Mọi người lần lượt cưới, trước và sau ba mươi tuổi. Vào lứa tuổi ấy, bạn lại xách va li lên đường du học, làm quen được với một nhóm cũng – vì – chưa – bị – cưới – nên – đi – du – học, bạn càng thấy cuộc sống tự do độc thân là một lựa chọn khôn ngoan. Bạn không định cưới Tây Tàu, nên du học là một cuộc sưu tập các quán cà phê và tiệm sách ở nước ngoài, không yê

Dặn lòng cố nhớ để mà quên...

Cuối năm, thời tiết trở lạnh đột ngột, em muốn quấn chặt chiếc chăn và không muốn bước xuống giường. Ấy vậy mà vẫn phải lui cui thức dậy để chuẩn bị đến lớp. Dạo này, em chán học, em lười đến trường, em thấy mình lạc lõng giữa những dòng người vội vã trên phố. Em không còn muốn nghe radio vào mỗi buổi sáng, cũng chẳng còn thói quen nhâm nhi một tách cà phê nóng trước khi đến lớp. Sao vậy anh?! Trong em, chỉ còn lại những mùa nhớ dai dẳng. Đó là những tháng ngày rũ rượi không ánh nắng mai. Em nhốt mình trong vỏ bọc lặng thầm, em cứ đi đi về về mà chẳng tìm thấy một chút nguồn vui nào nữa. Ngày xa anh, mưa gió tơi bời. Ngày xa anh, cái lạnh cắt da cắt thịt giày xéo tâm can. Vốn dĩ, em không muốn xa anh, thế mà, anh lại chọn xa em như một điều phải làm. Em ghét anh vô cùng! supradozadegandur Chia tay là kết cục của một cuộc tình không trọn vẹn, đôi khi lại là lối thoát cho cả hai người. Có lúc, người ta chẳng thể lý giải được vì sao mình lại yêu nhau, vì sao mình lại chia tay? Chỉ v

100 ngày trong tuyệt vọng đã quá đủ, phải không anh?

Khi yêu nhau, em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chia tay, bởi lẽ em biết tình cảm mà mình dành cho nhau lớn lao đến mức nào. Có những lúc "đưa nhau đi trốn" để thấy cuộc sống này là của riêng hai đứa và đã từng mơ về "ngôi nhà và những đứa trẻ". Nhưng bây giờ, em mới biết rằng, những điều đó chỉ có trong mơ, phải không anh? Đã 100 ngày tròn trĩnh, đôi bàn tay thôi đan vào nhau, những cái ôm thắm thiết chôn vào dĩ vãng, khoảng cách đôi ta đã trở nên xa xôi và hình bóng của nhau đang dần bị lu mờ. Biết rằng, chẳng còn là gì của nhau nhưng sao vẫn cảm thấy nhớ, tim vẫn đau khi lén vào facebook nhìn trộm ảnh của anh và người ấy. Chắc anh đâu biết rằng em là người luôn dõi theo anh, vẫn theo sát từng bước đi của anh. Em cũng không thể nào lý giải được vì sao mình lại như vậy, lại yêu anh nhiều đến thế! Boredpanda Một cuộc tình đã cạn thì cố níu kéo cách mấy cũng không mang lại kết quả. Thế nên, em chấp nhận buông tay, sẽ là người lẳng lặng trông theo bóng anh đang

Tôi chẳng bao giờ bỏ rơi ai, chỉ có tình yêu bỏ rơi tôi...

Gần đây, tôi sống trong một tâm trạng nặng nề sau khi người con trai sống cùng với tôi quyết dứt áo ra đi. Tôi cứ vật vờ ở bốn góc nhà rồi vì buồn bã mà lại ngồi vào bàn trang điểm vẽ vẽ tô tô. Tôi không phải là một cô gái xấu xí, ngược lại, tôi khá ưa nhìn và có sức hấp dẫn với đàn ông. Vấn đề hoàn toàn không phải là từ phía tôi, vấn đề là bản tính lăng nhăng của người ấy như một căn bệnh không liều thuốc nào có thể chữa dứt điểm. Và tôi sợ những ngày phải sống trong nỗi lo sợ sớm muộn cũng bị mất anh. Nên dù còn yêu, dù biết sẽ đau khổ, tôi đã nói anh hãy rời xa tôi. Ảnh: Lovethispic Tôi lại trở về với trạng thái lẩn thẩn hệt như khi anh chưa xuất hiện. Tức là lại phi ra đường, mặc mưa gió, lững thững bước những bước ngắn như thể mỗi bước chân của tôi sẽ thả trôi đi những phiền muộn. Tôi leo lên một chiếc xe đang dừng bên vệ đường Phạm Hùng. Bác lơ xe già cứ cố kéo rồi đẩy tôi yên vị ở một ghế sau lái. Tôi thở phào, ít ra tôi còn có ghế, Hà Nội, sắp tết rồi, chuyến xe nào cũng

Mình yêu nhau không up hình nhiều em nhé?

10h tối không phải là quá muộn, nhưng lại là muộn lắm rồi đấy với một cô gái đấy! Xe dừng trước cửa nhà, chậu lan tím đung đưa trước gió. Đã 3 tháng hẹn hò rồi, và tối nay, trước những cơn gió lạnh đàu đông, hai trái tim yếu mềm đã không chống cự được nữa ... Anh từ từ đưa tay xuống để tìm lấy tay cô và bất chợt gặp được bàn tay cô cũng với lên dở. Anh muốn nắm thật chặt - "Em lạnh không, không sao đâu cầm tay anh nhé", còn cô thì muốn lặng lẽ ôm anh. Hai cái tâm hồn yêu say đắm đấy giật mình, thế rồi chàng trai trẻ lấy hết can đảm kéo tay cô vòng qua hông mình, còn cô gái thì hạnh phúc lắm, cô đan hai tay lên trước ngực anh và ôm chặt - vậy là anh đã chủ động rồi! Ảnh: s9favim Anh vuốt nhẹ tóc cô, hôn lên trán "em à" *trìu mến* -Gì thế anh "em à" *trìu mến* "Mạng xã hội phát triển, anh và em cũng hẹn hò 3 tháng nay rồi, nhưng anh tin cô gái xinh đẹp đáng yêu của anh chín chắn và lớn lắm, em à, mình có thể âm thầm yêu nhau không, mình có

Nếu như anh và em gặp nhau vào một thời điểm khác trong đời...

- -Anh đã để mình đi quá xa, không thể kiểm soát mối quan hệ này rồi! Thật nhẹ nhàng, giọng anh dù mệt mỏi nhưng đầy vấn vương, làm tim cô lạnh buốt. Bao giờ cũng thế, mỗi lần anh bày tỏ lời yêu, cô nghe tim mình vỡ toang ra như ai đánh một hồi chuông dài thật dài, một luồng điện chạy loang từ chân tới đầu làm cô ngây dại vì hạnh phúc. Thế mà bây giờ tình cảm trong anh chỉ như những người bạn thôi ư? Cô hụt hẫng tới vô vọng, buồn ngây người đi nhưng vẫn giả tạo: - Em ổn, em hiểu rồi . Dù biết không nên sâu sắc, dù không hy vọng gì nhiều thì cô đã trót trao anh thứ tình cảm chân thật nhất. Trót yêu rồi, cô không biết liệu rằng chính mình có giữ nổi nỗi niềm này không . Nhớ vào một chiều thu tháng 10, từng cánh phượng rơi lòe xòe, cô đếm đi đếm lại cả nghìn bước nơi đợi anh. Vẫn màu áo thân thương ấy, anh cười như thắp sáng cả buổi chiều u mê, dẫn cô đi hết những con đường Hà Nội mà bây giờ cô không thể nhớ nổi tên nữa. Chẳng một lời hứa, chẳng đính ước, chẳng một chỗ dựa, cứ

Nếu đã lỡ nói thương em, xin người hãy kiên nhẫn đợi...

Tìm được nhau đã khó, yêu nhau, đến bên cạnh nhau liệu mấy ai giữ được? Mấy ai hiểu được? Thời gian làm mọi thứ khác hẳn nhỉ? Người vẫn đấy nhưng chắc gì tình cảm vẫn nguyên vẹn như ban đầu. Đâu cũng do duyên, hết duyên ắt sẽ tan như mộng. Cuộc tình của chúng ta mập mờ đến khó hiểu, vì không có bắt đầu nên chẳng thể gọi chia tay hay kết thúc đặt dấu chấm hết đúng nghĩa như những cuộc tình khác. Người biết không cuộc tình của chúng ta luôn trong trạng thái lửng lơ không biết khi nào nó sẽ kết thúc, khi nào chúng ta sẽ rời xa nhau. Giữa dòng đời bề bộn này gặp được nhau đã là duyên, vậy sao chúng ta không giữ nhau lại...? Nếu đã lỡ nói thương nhau xin người đừng vội buông lơi, em chẳng còn như cái tuổi 17, 18 mà yêu bất chấp cuồng nhiệt nữa, điều em cần là một người có thể hiểu thấu những suy tư trong em, em cần một bờ vai vững chãi, em cần một người yên lặng bên em mỗi khi em không vui, một người có thể cho em tựa vai khóc nấc lên mỗi khi ấm ức với cuộc sống này. Em là người quá

Đôi khi hạnh phúc gia đình tiêu tan chỉ bởi những điều vặt vãnh

Tôi bước vào quán ăn sáng khá sớm. Trong quán không có nhiều người. Đối diện chỗ tôi ngồi là một cặp vợ chồng và đứa con gái nhỏ. Điều khiến tôi chú ý đến người vợ, là dù khuôn mặt trang điểm kỹ càng quần áo xinh xắn thì mái tóc lại được buộc túm rối bù tạm bợ ra đằng sau bằng một cái cặp nho nhỏ trăng trắng. Cô vừa ăn bữa sáng của mình, vừa cho con ăn, thi thoảng ngẩng vội lên trả lời những câu nói có vẻ bâng quơ của chồng, rồi lại cúi xuống đứa con gái nhỏ, dịu dàng. Anh chồng đủng đỉnh ăn, tay phải cầm đũa, tay trái cầm điện thoại, chăm chú. Đôi lúc, trong vài giây, anh ta lại ngẩng lên khỏi điện thoại, liếc nhìn mấy người đàn bà ăn mặc thời thượng, có vẻ còn son rỗi trong quán. Tôi thấy thoáng cau mày của người vợ. Tôi thấy những đầu móng tay đã bắt đầu tróc sơn của cô. Tôi thấy có đôi khi, anh chồng liếc nhìn những đầu ngón tay tróc sơn của vợ, nhưng chỉ đôi khi, hoặc có thể ánh mắt của anh ta chỉ tiện đường lia qua đôi bàn tay ấy khi đang trên đường ngó nghiêng sang những bà