ống cấp nước | ống thoát nước | ống HDPE | ống PVC | ống tưới Journal Her & Him Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 3 4, 2016

Còn trẻ, bớt suy nghĩ đi cho nhẹ lòng!

Vậy là đã hai-mươi-hai-mùa tháng ba. Cảm giác đầu tiên của những ngày hai-mươi-hai sao chông chênh đến lạ, tôi như đang lơ lủng giữa một khoảng không, chẳng biết bám víu vào đâu, không một cánh tay đưa ra để níu kéo, không một bức tường để dựa dẫm lúc mệt mỏi, không có nơi để hướng tới. Nhắm mắt lại, tôi chỉ thấy một khoảng trông trống rỗng, có ai đó đưa tôi ra khỏi nơi này đi! Mặc cho tôi tha thiết khẩn gọi-chẳng ai cả! Ừ, thì có ai nữa, ngoài tôi thôi, chỉ khi tôi mở mắt thì mới thoát khỏi điều đó. Nhưng, tôi sợ, tôi sợ phải đối mặt với cuộc sống này, nơi mà con người chẳng phải là chính họ chẳng còn là con người như chính những điều mà tạo hóa đã ban cho họ,nơi mà tiền bạc và địa vị là tất cả. Càng ngày con người còn có nhiều lòng tham, sự đố kị, sự tàn nhẫn, và chính họ cũng đã đánh mất đi những thứ tốt đẹp nhất vốn có của phần Người. Tôi, cũng từng là một người có ước mơ và hoài bão,thế nhưng thực tế đã đánh tan cái ước mơ nhỏ nhoi ấy của tôi. Những khoảnh khắc tôi đặt ra mục

Nhớ nốt một lần rồi quên...

Viết cho mùa thương nhớ cũ... Tôi ngồi gõ những dòng này trong một góc nhỏ của quán cà phê cũ, có tôi và chiếc laptop nằm bất động cạnh ly capuchino nóng rực, hương ca cao tỏa ra ngào ngạt và bao trọn lấy không gian lành lạnh vì sương đêm. 21h00 rồi còn gì, tôi đã ngồi đây suốt từ chiều, cô phục vụ chốc chốc lại quay đầu sang "Cháu uống gì?". Chần chừ mãi tôi mới buộc miệng gọi cho xong thứ nước uống mà chẳng bao giờ tôi nghĩ mình sẽ thích này – Capuchino quá ngọt, quá buồn. Ánh sáng yếu ớt của quán cà phê không đủ cho tôi nhìn rõ có bóng dáng nào thân quen cũng đến đây tìm kỉ niệm như mình không. Tôi chép miệng, đó chỉ là chuyện viển vông! the-1d-nina.tumblr.com Đèn đường vàng vọt hắt vào nhè nhẹ, những giọt mưa ánh vàng cố bám lấy chiếc cửa gương, Một, hai, ba giây rồi trượt dài, nhỏ giọt đều đặn. Tôi thấy buồn gì đâu! Một mình tôi ê chề trong ngày mưa chưa đủ. Tất cả như cộng hưởng lại để trêu tức lòng tôi ư? Mặc kệ, coi như đây là lần cuối cùng tôi nhắc đến Quân tro

Chúng ta nên sống cho bản thân mình anh nhỉ?

Em có những khoảng lặng trong cuộc sống và em biết anh cũng vậy. Chúng ta, ngoài sống cho mọi người thì còn cần phải sống cho mình anh nhỉ? Nếu anh thấy không vui, có thể đi đến nơi nào đó không ai biết anh là ai, suy nghĩ về chuyện khiến anh buồn, mà lúc ấy, cũng không nhất thiết phải nói với em. Bởi có những chuyện trong cuộc sống, xảy ra mà người trong cuộc cũng chưa chắc đã hiểu hết được nên khó có thể chia sẻ ra ngoài. Chúng ta cũng là con người trong số ấy. Nếu một ngày, anh cảm thấy không muốn em lo lắng thì anh cũng có thể nói dối về điều đó, ý em là nếu nó vô hại anh nhé. Giả như đang cách xa nhau cả nghìn cây số, mà chỉ là một vài chuyện đơn giản đang hơi khúc mắc, anh cũng có thể giữ riêng mà, em sẽ không phải là người áp đặt đâu anh ạ. Ai cũng muốn bản thân có được không gian riêng nữa mà anh, em sẽ vui vì anh cũng biết sống cho bản thân mình, hạnh phúc đơn giản lắm, cũng chưa chắc hi sinh hết lòng đã là tốt nhất phải không nào? Và nếu chúng mình cảm thấy không ổn với

Em trai tôi là số một!

Cậu ấy là em trai tôi, hai chị em chỉ chênh nhau có 2 tuổi nên dường như mọi chuyện to nhỏ đều tâm sự với nhau. Còn nhớ ngày nào còn bé xíu, mẹ đi chợ hai chị em có nhiệm vụ ở nhà quét dọn nhà và học bài, lần nào đi chợ về mẹ cũng mua quà thế là thích lắm! Cứ vừa làm vừa hát hò vui đáo để... Cứ đi học về câu đầu tiên cậu ấy hỏi mẹ là: " Chị Loan đâu hả mẹ?" Dù có hay "tranh luận" ( nếu không muốn nói là cãi nhau ) nhưng đi đâu cũng đi cùng nhau. Còn nhớ năm cậu ấy lên cấp 2, thích học Tiếng Anh quá nên nghĩ ra trò giao tiếp ở nhà bằng tiếng anh với chị, dùng mọi cách để cho người kia hiểu bằng tiếng anh dù có sai ngữ pháp đi nữa. Ấy thế là được phen mẹ bảo hai chị em nhà này hâm rồi. Nghĩ lại mà thấy vui! Hai chị em có nhiều sở thích giống nhau đến lạ, từ sở thích đọc Doremon, Conan (tập nào mà chị đọc là em cũng đọc ) cho tới sở thích đá bóng. Lại nói đến chuyện bóng bánh, cậu ấy mê bóng kinh khủng mê tới độ chân tay cậu ấy giờ vẫn còn chiến tích. its-all-abou

Nếu có thể, hãy hứa sẽ không bao giờ rời xa...

Chàng trai của em à! Anh có thể ở bên em những ngày như thế này có được không? Vì em thực sự không biết mình phải bắt đầu từ đâu, phải bước đi ra sao, và suy cho cùng, nơi em muốn dừng chân là chốn nào? Có phải là anh không? Có phải là ngôi nhà anh từng hứa sẽ vun đắp cùng em không? Em đang đứng ở lưng chừng những lựa chọn, người này tốt hơn người này, người này sẽ cho em nhiều người này, hay là, em nên chỉ đứng một mình, đợi lòng bình ổn trở lại, rồi sẽ tiếp tục. Anh có thể ở bên em không, nói cho em biết, thật ra, thì anh yêu em nhiều đến nhường nào. Nói cho em biết, nếu một ngày, chúng ta nằm chung trên một chiếc giường, anh sẽ ấm áp hơn với em, có phải không? Em biết, lỡ hứa mà không làm, hoặc không thể làm, thì thà rằng đừng hứa. Em biết, chuyện tương lai, anh dứt khoát sẽ không nói trước, không thề hẹn. Nhưng hãy hứa với em...! Để em yên lòng... để em yên lòng. Có được không? Em chỉ là muốn nghe, muốn anh ngọt ngào với em, muốn anh ôm em chặt hơn, muốn bây giờ và sau nà