ống cấp nước | ống thoát nước | ống HDPE | ống PVC | ống tưới Journal Her & Him Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 2 1, 2016

Em nhớ anh, rất nhớ, anh biết không?

Em nhớ anh, rất nhớ, anh biết không? Khi vô tình nghe một bản nhạc, nghe ai đó gọi tên anh, khi đi ngang qua con đường xưa, uống một ly trà sữa tại quán quen, em đều không thể kìm lòng nhớ nhớ anh. Em vẫn không thể hiểu được em đã sai ở đâu? Ngày đó anh đã nói là tin tưởng em, ngày đó anh vẫn đeo chiếc nhẫn em tặng, còn nói không bao giờ quên cả, dù thời gian có bao lâu đi nữa...Tất cả là giả thôi đúng không anh? Với anh một năm tình cảm không là gì cả, nhưng với em, đó là tất cả tình yêu lẫn tin tưởng em đã gửi gắm vào anh, anh biết không? Thà rằng anh cứ nói, cứ nói rõ cho em rằng tất cả chỉ là do em tự suy nghĩ viển vong thôi, tất cả chỉ là những giấc mơ hoang... Em đã tự nói với mình hơn ngàn lần rồi, nên tỉnh thôi, nên buông xuống thôi, nhưng tim em không nghe lời em. Nên giờ em mới một mình gặm nhắm từng chút, từng chút nỗi cô đơn khắc khoải, sự bất lực đến vô cùng mà chẳng thể làm gì... Anh có thể dạy em một chút được không? Dạy em làm sao để vô tâm, làm sao để quên một ngườ

Gặp nhau, yêu nhau rồi xa nhau...

Những ngày đông kéo dài, những cơn mưa xuân như hạt bụi nhỏ tràn ngập bầu trời lạnh giá. Em từng nhìn lên bầu trời cao ấy, ôm anh từ phía sau, miệng hát đôi ba câu yêu thương dành cho anh rồi lại gục đầu vào vai anh cười hả hê trong cái lạnh khiến đôi môi rạn nứt. Cái lạnh đầu mùa được anh chở che, em mặc nhiên yêu mùa đông đến lạ kỳ. Đôi bàn tay em chẳng khi nào ấm, thế mà, anh đã nắm chặt tay em rồi nhẹ nhàng đặt vào túi áo anh. Anh bảo để im cho ấm thôi chứ anh chẳng thèm thích em. Những cử chỉ nhỏ nhặt mà ngọt ngào mang đậm hơi hướng của nhân vật soái ca trong truyền thuyết cứ làm trái tim em liên hồi nhắc nhở bản thân. Hãy thận trọng! Em bên anh ngần ấy thời gian trong sự thận trọng của bản thân, trong sự ngỡ ngàng không thể tin tưởng. Rồi em nhận ra: Anh thích em! Thế nhưng khoảng cách xa xôi nhất giữa hai chúng ta đó là dù có ngay gần sát nhau, nhìn nhau, đứng trước mặt nhau vẫn không nhận ra được: Mình yêu từ bao giờ? Và lạ thay, trời đông dẫu có lạnh em vẫn cảm thấy bầu trờ

Càng chờ đợi, càng tổn thương...

Em vốn dĩ chỉ muốn nghiêm túc có một tình yêu bình thường như bao cô gái khác mà lại khó đến vậy sao anh? Anh dành cho em thời gian, anh dành cho em những quan tâm lo lắng. Để rồi khi những vết thương cũ trong quá khứ dần dần ngủ yên đi khi lí trí bảo em nên cho chính mình một cơ hội thì cũng là lúc. Anh vội vàng ra đi dửng dưng như chưa từng hiện hữu trong thế giới em lúc này. Tại sao vậy anh? Hay là bởi vì vốn dĩ bao lâu nay trong trái tim anh chưa bao giờ hiện hữu có em cả Anh vất vả để tạo ra cho em những yêu thương xa vời không với được. Thế giới của em luôn có anh nhưng trong thế giới của anh thì lại chưa bao giờ có em một cách đúng nghĩa. - Giữa em và anh đến cả một mối quan hệ cũng không thể gọi tên. - Giữa em và anh đến cả một mối quan hệ sâu sắc hơn cũng không thể nghĩ tới. Em càng chờ đợi anh thì lại càng khiến bản thân mình tổn thương trong mệt mỏi Em không giỏi chịu đựng nỗi đau càng không giỏi bên nhau sau mọi thứ nhưng chẳng được gì cả Vì vậy! Em rất sợ mình l

Có lẽ, em không có duyên với tình yêu...

" Anh biết không? Bởi vì em không có niềm tin vào bản thân mình. Em đã từng có một mối tình, đã bỏ hết công sức ra mà vẫn không níu giữ được anh ấy ở lại. Nó khiến em nghi ngờ liệu em có năng lực giữ được chân người khác không. " Bởi vì yêu nên em lúc nào cũng đa nghi, luôn cho rằng tình yêu của người ta dành cho mình không đủ lớn. Tại em không tin tưởng bản thân rằng có thể giữ chân một người quá lâu, nên nếu như tình yêu nhận được không lớn, như khi tình yêu ấy nhanh chóng tan vỡ, như em không giữ được người cần giữ. Từng người một cứ chọn rời bỏ em. Người trước kia, và gìơ ngay cả anh. Tất cả khiến niềm tin em dành cho tình yêu càng ít đi. Em sẽ dần tin bản thân vốn dĩ không phải sinh ra để được yêu quý. Em dần mất đi cảm giác tò mò với tình yêu, thay vào đó là sự sợ hãi. Có lẽ, em không có duyên với tình yêu. Em đã từng vì tình yêu màchấp nhận lựa chọn cái đau về mình, không phải ép buộc mà là tự nguyện, đôi lúc dùbị xa lánh cũng coi như là một hạnh phúc, chờ đợi bao

Thất vọng, hi vọng rồi tuyệt vọng...

Tôi chỉ muốn phi nhanh qua những cung đường ngày trước tôi và anh đã từng đi qua. Tôi chỉ muốn im lặng, thi thoảng hát lên vài câu vu vơ cho đỡ nặng lòng. À, sau chia tay thì ra là thế đó. Cái cảm giác mà trong lòng chất chứa rất nhiều câu hỏi, nhiều điều muốn nói ra nhưng bản thân cứ khư khư giữ lấy cho nặng lòng. Đã dặn lòng rất nhiều lần là bản thân đừng mong suy nghĩ thêm điều gì nữa, bây nhiêu đó là đủ, là đủ lắm rồi. Rồi tôi cũng không cưng bản thân mình, yêu cái tôi nhỏ nhen,...ừ, lại lôi chuyện cũ ra suy nghĩ nữa. Tôi chẳng muốn là ai và sẽ trở thành điều gì. Hẳn là buồn một vài hôm, vài tuần, vài năm nữa thì sẽ hết thôi. Dù sao cũng không ai mà buồn cả đời cho một việc được. Có khi một số ít họ buồn tôi không biết, à là họ đã rất yêu thương con người ấy như mạng sống của mình... Pexels Tôi cũng từng có cảm xúc na ná như thế, nó là tiếc nuối yêu thương chứ không phải đắm đuối yêu thương. Tôi tiếc cho con người đã rời xa tôi, trái đất vắng tanh... Có người bảo tôi đừng cố

Dạy em cách quên anh được không ?

Nói ra những điều này thật không dễ dàng gì. Bởi chỉ cần tiếp tục nuôi một suy nghĩ nhỏ về anh là em lại nấc lên.Em cố gắng làm mọi thứ, tránh mọi hình ảnh tìm kiếm anh trong tim mình, không cho nó suy nghĩ về anh, em sợ không kiểm soát được bản thân mình .Những suy nghĩ điên dại ấy có thể giết em bất cứ lúc nào. Cám ơn anh đã từ chối, em giờ ổn hơn rồi. - Hãy Quên anh đi! Quên à, tất nhiên là phải thế rồi. Anh không thể trao thêm tình cảm nào cho em nữa thì sự cố gắng vô vọng của em tất nhiên phải gỡ xuống. Đúng thế, anh là kẻ yếu đuối, anh sợ phải đối mặt với sự vô vọng.Còn em thì liều lĩnh, sẵn sàng làm tất cả để bên người khiến mình có thể yêu. Em đã khóc hết đêm qua cùng với một trận mưa Hà thành. Đêm nay trời vẫn cứ mưa, chỉ có mưa trong em đã tạnh . Tấm lòng như nền nhà những hôm trời nồm gió, ướt át khó chịu, ẩm mốc đến buồn người. Anh quên em thật dễ dàng. Này, người lạ, làm ơn dạy em cách quên anh được không? Em hay nhớ về nụ cười thắp sáng của anh, liệu anh có

Sang xuân rồi đó, nắm tay em bước qua mùa yêu thương nhé!

anh này, em chẳng cần gì to lớn lắm đâu! Cũng chẳng cần những mơ ước xa xôi, những hẹn thề nông nổi. Em chỉ cần anh ở đây, ở ngay cạnh em, dù lúc phố xá xôn xao hay lúc tiếng ồn ào của đám đông đã ngớt. Chỉ cần vậy đó… Hà Nội vắt mình sang xuân chỉ sau một cơn mưa to như trút nước, thời tiết năm nay thật lạ, mùa đông mà mưa rào như hè. Nghe cái lành lạnh hiu hiu phả vào da lúc quanh quẩn phố phường mà sướng đến lịm tim. Dù cho thi thoảng có giật mình cứ như thể đã từng chia xa cái mùa gió se này từ lâu lắm. Dù cho mùa đông vẫn dùng dằng nhỏ to rằng chưa muốn chia tay, chưa muốn chìm vào giấc ngủ. Trời lạnh thì dễ buồn, mà lòng buồn thì chỉ muốn ôm lấy một ai đó thôi. Lại thêm một mùa thèm nắm tay. Và một mùa thèm ôm nữa lại về… Anh này, có phải người ta chỉ nắm tay khi đã đủ tin tưởng và chỉ ôm khi muốn dựa dẫm vào nhau, đúng không? Có nghĩa là từ đó về sau sẽ chỉ mong bàn tay kia dắt mình đi khắp những ngang dọc, dài rộng của cuộc đời; đi qua cả những gập ghềnh, khốn khó, chê

Nếu được quay lại, em nhất định sẽ không bao giờ buông tay anh...

Chưa bao giờ anh nói yêu em, cũng chưa một lần nào anh nói thương em, nhưng tất cả những gì anh làm cho em đã nói thay tất cả điều đó, thậm chí là nhiều hơn thế. Em biết tình cảm của anh dành cho em sâu đậm thế nào nhưng em không thể giải thích nổi vì sao anh lại chưa một lần thừa nhận điều đó. Anh luôn thế, lặng lẽ, âm thầm quan tâm em một cách chu đáo, đầy yêu thương. Anh dịu dàng, ân cần và chưa một lần to tiếng với em, anh cuống quýt lo lắng mỗi khi không thấy em trả lời tin nhắn...Nếu không thích em thì những hành động đó là gì? Anh tự nhận là anh trai em và luôn lấy danh nghĩa đó ra để quan tâm em hết mực, liệu đó có phải là lý do anh chưa hề một lần nói thích em? Nhưng anh à, em không hề bận tâm điều đó, thậm chí em còn rất sợ hãi nếu một ngày anh nói điều đó với em. Vì sao ư, chỉ đơn giản là em sợ, rất sợ yêu. Sợ lắm cái tình cảm đến nhanh chóng, quan tâm nồng nhiệt và rồi lại vội vã ra đi để lại cho con người ta bao đau khổ, tiếc nuổi. Em sợ lắm bị tổn thương, sợ lắm cái cảm

Gặp được nhau là duyên, yêu nhau là nợ, lấy nhau là số phận...

Khi em vẫn quyết định sang bên ấy, không nỡ vứt bỏ tấm vé khứ hồi đã đặt, tức là em đã quyết định không chọn anh là đích đến của cuộc đời mình rồi. Anh nhận ra điều đó, và chính em cũng hiểu rõ điều mình làm. Dẫu mọi thứ đã rõ ràng như thế, mà sao em vẫn không thể không gặp anh khi chúng mình vẫn ở gần nhau, trong cùng một đất nước. Em chỉ có thể "dứt khoát" được, khi lí trí và trái tim của em bị dồn vào bước đường cùng, rằng giữa chúng mình bị ngăn cách bởi không gian, thời gian và sự ràng buộc trên con đường em chọn ở đất nước khác anh sáu múi giờ... Ngày mai em đi, sẽ chẳng ai đợi ai sau buổi tan lớp, sẽ chẳng ai đi xe máy phía sau đuổi theo ai đi xe đạp mà bị mất dấu chỉ sau một nhịp đèn đỏ, sẽ chẳng ai cùng ai đi thưởng thức ẩm thực Sài Gòn, sẽ chẳng ai với ai đi đá bóng những chiều chủ nhật, cuộc sống của ai đó sẽ về lại quỹ đạo của tháng ngày em chưa đến. Còn em vẫn đi hành trình em đã chọn, hành trang mang theo nặng nề thêm gấp n lần, nhưng em nhất định phải đi đế

Anh là ai? Là một người đàn ông che chở cô ư? Không, là thằng tồi...

Cô gái - nhân vật tôi nói đến là một người bạn của tôi, tôi xin kể lại câu truyện về cuộc sống của cô và sóng gió cuộc đời cô ấy. Cô ấy bị anh cưỡng hôn ngay sau khi cánh cửa vừa đóng lại, anh hôn ngấu nghiến đôi môi căng mọng của cô. Những chiếc hôn nồng cháy, hơi thở gấp gáp, bỏ lại cả khoảng không tĩnh lặng bao quanh căn phòng, mỗi lần cuồng si cô anh đều điên dại mà lao vào cô như một mãnh hổ. Ngày đầu yêu nhau, anh và cô vẫn còn ngây thơ trong chuyện chăn gối, ngọt ngào nhẹ nhàng anh hôn cô từ gáy thở hơi thở nóng ấm rồi nhẹ nhàng hôn môi, và không quên đặt len trán cô một nụ hôn nhẹ. Cô chìm dần vào sâu những chiếc hôn anh trao, thả lỏng mình theo những cái vuốt ve từ đôi tay anh, từng nút từng nút áo bung ra, anh hôn lên má, cắn nhẹ lên tai cô, hơi thơ cả hai dồn dập cho đến khi hai tấm thân trấn quấn lấy nhau. Bàn tay nhỏ mềm của cô bấu chặt lấy lưng anh, nhịp nhàng hoà quyện với nhau. Tấm ga đệm xô lại, chăn gối đảo lộn cuộc truy hoan của cả hai sau khi thấm mệt, anh lại n

Em sẽ sống thật tốt như anh vẫn thấy!

Hôm nay tôi một lần nữa lại khóc, không hiểu vì sao tôi không thể nào có thể giữ được cảm xúc của mình, mọi thứ như đổ ập về trong tâm trí tôi. Nước mắt tôi cứ giàn dụa chảy ra khi nghĩ về mọi thứ. Chính bản thân tôi đã chấp nhận và hiểu rằng giữa tôi và anh đã không còn là gì nữa thậm trí giờ đây đến mối quan hệ người dưng qua.đường cũng không thể được, vậy mà tôi vẫn cố chấp vẫn ngang ngạnh hi vọng rồi tự làm đau mình. Tôi dành hết mọi sự can đảm cuối cùng của tôi để nhắn tin cho anh, viết rồi xoa viết rồi xóa, nín thở thật sâu để gửi đi, vậy mà cuối cùng hạnh phúc yêu thương vẫn không thể quay trở lại bên tôi. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần tôi mềm yếu, tôi chủ động làm lành thì anh sẽ hiểu sẽ biết dược tôi đã phải cố gắng thế nào để có thể tự tin nói chuyện với anh. Nhưng không, tất cả những thứ đó cho dù tôi có cố gắng ra sao đi nữa thì anh vẫn là anh vẫn là con người đã từng làm tổn thương tôi, từng khiến tôi mất ăn mất ngủ và rơi bao nhiêu giọt nước mắt vì anh. và giờ đây lại tiếp t

Em đã sai khi nghĩ dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn không rời xa...

Ngày cuối năm như đang dần trôi qua một cách nhanh chóng. Từng cơn gió bấc ùa về như khứa từng mảnh nơi tim em. Em cứ ngỡ chỉ cần mạnh mẽ là có thể vượt qua hết tất cả. Nhưng anh à, em càng cố gắng bao nhiêu thì nỗi nhớ của em dành cho anh lại nhiều bấy nhiêu. Em mông lung đi tìm mọi thứ mà chúng ta đã từng thuộc về. Em đã sai khi nghĩ rằng dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn không rời xa em. Chỉ cần em quay lưng ngoảnh lại thì vẫn có anh phía sau đứng chờ. Người ta thường nói " Kỉ niệm là thứ mà ai cũng muốn giữ lại cho riêng mình". Có lẽ là vậy anh ạ, vì bởi lẽ mọi thứ theo thời gian đều thay đổi, chỉ có kỉ niệm cứ mãi bịn rịn, bấu víu ta hết ngày này tháng nọ. Anh từng bảo với em: " Một cô gái mạnh mẽ là cô ấy có thể chống chọi với cô đơn, mà không cần tìm đến một bàn tay khác tốt hơn". Nhưng anh đâu biết rằng, cái tình yêu mà em dành cho anh nó nhiều đến như thế nào đâu, làm sao mà em có thể can đảm đi tìm một hạnh phúc mới như anh hay thường khuyên em đâu c

Nếu tớ dùng tất cả sức lực, liệu có thể giữ được cậu không?

Cậu à, nếu tớ gom tất cả can đảm của cuộc đời tớ và nói với cậu rằng: tớ thích cậu! Nếu như vậy cậu có đồng ý đi cùng tớ tới cuối cuộc đời? Và nếu như cậu từ chối chắc là tớ sẽ xấu hổ, sẽ chẳng bao giờ dám gặp cậu nữa nhỉ. Nhưng nếu tớ không nói ra, cứ nuôi nấng tình yêu đơn phương ấy trong lòng sau này tớ sẽ hối hận. Vì đã không can đảm cho chính mình một cơ hội. Cậu à, nếu như tớ dùng tất cả sức lực của tớ để níu tay cậu, liệu cậu có ở lại không? Hoặc ít ra cậu cũng hứa với tớ rằng cậu đi rồi sẽ về với tớ nhé! Tớ biết tớ tham lam nhưng tớ thực sự thích cậu và cứ muốn giữ cậu bên tớ mãi thôi. Tớ biết cậu có nhiều cô gái theo đuổi, tớ chỉ như bông hoa dại nhỏ bé chìm nghỉm giữa rừng hoa rực rỡ màu sắc ấy. Tớ không dám hi vọng cậu sẽ chú ý đến tớ, tớ cứ lặng lẽ sống cuộc sống của tớ cho tới một ngày tớ nhận ra: tớ thích cậu. Tớ không thích cậu vì gia cảnh giàu có của cậu, cũng không phải vì cậu đẹp trai. Tớ thích cậu vì sự kiêu hãnh của cậu, vì sự cố gắng trong công việc, trong cuộc

Yêu xa, người ta "quen" với việc luôn phải một mình...

Câu chuyện tình yêu, vốn dĩ, chẳng ai muốn phải xa nhau. Nhưng, đoán đâu được duyên trời đã định, chợt vô tình một ngày mưa bão tháng tám, hai con người ở mãi đâu đâu, ngã vào nhau chẳng câu hẹn trước, quên trả nhau duyên mà về sau nợ nhau cái tình. Rồi, cứ thế mà yêu nhau dù hai đứa cứ ở một-nơi-nào-xa-lắm. Yêu xa, mỗi người đều có một công việc - giờ giấc, mỗi người có một mối quan hệ xã hội khác nhau với những nỗi bận tâm khác nhau hoàn-toàn-tách-biệt-nhau. Người ta chỉ có thể quan tâm nhau qua những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn. Lúc này, tất cả tình yêu chỉ có thể xây dựng bằng sự tin tưởng, tin tưởng tuyệt đối. Ảnh: Pexels Nhiều khi, người ta vô tình tạm quên nhau trong hàng tá những nỗi bận rộn không thể sẻ chia. Hay đúng hơn, người ta chợt sợ bản thân làm phiền đến cuộc sống của đối phương. Bởi yêu xa, vốn đã thiệt thòi nhiều lắm rồi, bản thân tự cảm thấy đừng nên trở thành một gánh nặng giữa quá nhiều mối bận tâm của người còn lại nữa. Cứ như thế, những mẩu tin n