Dear.vn – Vô tình đổ nước vào đống thư viết tay của vài người bạn. Những bức thư tôi đã nhận từ khá lâu. Tôi thấy những con chữ nhoè đi trong 1 tích tắc, tôi không thể cứu được, nhiều dòng, nhiều từ đã không thể đọc được nữa.
Tôi chợt nhớ 1 người bạn đã có lần trách tôi vì tôi bảo rằng lâu rồi tôi không liên lạc với bạn ấy vì tôi biết sẽ không bị lãng quên đâu.
“Ai cho ấy quyền không bị lãng quên”
Không ai cho tôi cái quyển không sợ người khác lãng quên, những người mà đối với tôi họ đã luôn có 1 vị trí đặc biệt trong lòng. Nhưng ta có quyền chọn cách sống, cách gìn giữ kỉ niệm, cách tạo ra kỉ niệm mềm để người ta yêu quý đơn giản là không thể lãng quên ta và ta cũng vậy.
Có lẽ vì thế nên tôi chẳng bao giờ chủ động níu giữ bất cứ mối quan hệ nào. Vì tôi tin tưởng vào bản thân mình đã làm đủ tốt để trong đời mình, có ít nhất 1-2 người, họ sẽ không bao giờ quên mình.
Giống như những bức thư tay, tôi đã không bao giờ quên ai đã viết chúng, và chúng nằm đâu. Dù nó không đọc được nữa cũng không quan trọng, vì bên trong đó, cái thứ tình cảm đã từng chứa chất trong đó, chẳng bao giờ phai đi, chẳng bao giờ cần đọc.
Nên tôi luôn nghĩ, sống trên đời không cần phải cố gắng lấy lòng người khác, chiều lòng người khác để níu giữ những mối quan hệ xã giao, hoặc những mối quan hệ mà bạn phải cần hành động rất nhiều để nó không bị trôi đi. Vì rồi sẽ đến lúc bạn sẽ buông vì chán, vì mệt hoặc vì muôn vàn lý do trên đời và nó sẽ rơi mất. Chỉ có những mối quan hệ mà nó chấp nhận bạn là chính bạn, như bạn đã và sẽ luôn như vậy, thì nó mới thực sự bền chặt, và nó không bao giờ sợ lãng quên. Đối với tôi, trong cuộc đời, chỉ cần ta có một vài người bạn như vậy, kể cũng vô cùng đáng quý rồi
Tuan lalarme
Nhận xét
Đăng nhận xét