22 tuổi em đã trải qua vài cuộc tình. Cuộc tình nào cũng chóng vánh, lâu nhất cũng chỉ là 3 tháng. Không phải em "đào mỏ", em chơi bời mà... em không yêu ai cả. Em không cố tình làm ai khổ, em cũng chỉ muốn yêu nghiêm túc như bao người nhưng tim em nào đâu có thổn thức. Em thích, em mong gặp, em hi vọng sẽ yêu hết mình và được yêu hết mình.
Em nhận lời. Nhưng rồi, thời gian sau em nhận ra em không yêu "mà sao khi bên anh em không thấy ngượng ngùng, mà vì sao khi xa anh lòng em không thấy nhớ nhung?".
Người ta bảo cứ nhận lời đi lâu rồi sẽ nảy sinh tình cảm, cứ yêu đi đã cưới đâu mà sợ. Em cũng cố, kéo dài thời gian nhưng càng lâu em càng khó chịu, áy náy. Em đang dối người yêu em và em đang dối mình. Và rồi, chuyện gì đến cũng sẽ đến, em chia tay! Em cảm thấy mình mạnh mẽ, đâu cần yêu.
Em lại bắt đầu chuỗi ngày thích gì làm nấy, không ai nhắn tin, không phải trả lời ai, chơi game không ai phiền. Tưởng như vui vẻ lắm. Rồi đến ngày hôm nay, em chợt nhận ra mình cô đơn đến thế! Em cũng chỉ là con gái thôi, cần một người con trai che chở, ân cần quan tâm, cần một người để em thể hiện hết cái tính mè nheo, nũng nịu vốn có của mình mà em giấu kín để giả vờ chững chạc. Nhưng biến đến khi nào, gặp ai tim em mới loạn nhịp? Phải chăng vì trải qua và chứng kiến những cuộc tình tan vỡ, đau khổ mà em sợ tổn thương, em đã bảo vệ nó quá kĩ?
22 tuổi em bỗng thấy tâm hồn mình khô cằn quá! Đâu còn những rung cảm nhẹ nhàng rồi mãnh liệt với xung quanh, đâu còn thấy rung động vì một bài hát da diết, đâu còn thấy cảm thông, xót thương nhiều với nỗi đau của người xung quanh. Tâm hồn này không tự hút nước, không ai tưới tắm và héo hon từ khi nào?
22 tuổi em thấy mình không có gì trong tay để sẵn sàng bước vào đời ngoài cái mác học trường đại học lớn. Kiến thức làng nhàng, kĩ năng không có, mối quan hệ ít ỏi. Sao em vô dụng thế? Rồi tới đây em biết làm sao để tự lo cho mình mà không có vòng tay bố mẹ?
22 tuổi em ít mối quan hệ. Em không phải đứa khó gần mà là rất dễ gần nhưng khó thân. Em biết cách làm quen rất nhanh, lịch sự nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức xã giao, rồi các mối quan hệ ấy chóng vánh, nhanh tan. Em vốn không hiểu tại sao mọi người ấn tượng ban đầu với em tốt nhưng sau lại dần xa em.
Cho đến khi bạn thân xung quanh thật lòng nói là do em quá giữ ý, với em họ không thoải mái. Ừ cũng phải! Không một ai có thể làm em vồn vã thoải mái cười đùa khi một vài lần tiếp xúc. Em chỉ thể hiện bản tính hâm hâm, nhắng nhắng với những người bạn chơi cùng mấy năm. Quá lâu phải không? Em biết! Đời người có mấy lần mấy năm để em sống là con người em. Nhưng em cần làm gì bây giờ?
22 tuổi, em có gì? Em biết làm gì?
Giang Thu Đào - Guu.vn
Đây là bài viết do thành viên GUU chia sẻ. Tác giả chịu trách nhiệm về bản quyền và nội dung trong bài viết. Mọi vấn đề xin liên hệ lienhe@guu.vn
Nhận xét
Đăng nhận xét