Có một chiều chủ nhật gần Tết nọ, em trở về nhà sau chuyến du xuân dài mệt lử, quăng hết cả giày dép túi tắm khăn choàng đủ loại, cho phép quăng mình lên tấm đệm êm đang chờ sẵn, rồi gõ vài dòng cho anh.
"Anh,
Thật ra em, đôi khi chỉ muốn thế này: Lười biếng nằm dài, bắt chéo chân, tùy hứng đọc vài trang cuốn sách em rất thích, lật tùy trang em muốn không đầu không cuối.Rồi em sẽ với tay viết lại vài lời yêu thương, câu nhắn nhủ lên tấm thiệp xinh xinh mới mua – viết riêng cho em.
Nếu thích có thể viết thêm cho anh nữa.
Hoặc tùy hứng lôi điện thoại ra, nhắn cho anh một cái tin vu vơ kiểu "Này, tự dưng em nhớ anh", rồi thì bắt anh đang dở tay bất cứ việc gì cũng phải chạy đến đón em đi một vòng Hà Nội.
Ích kỉ vậy đấy.
Và bỗng dưng ôm anh thật chặt trong cái lạnh cuối đông đầu xuân.
Như vậy có được không, hả – người – tình – chưa – tới?"
Đến hôm nay, lại là chủ nhật. Em trốn ở nhà, một mình nhấm nháp chiều chủ nhật lặng im.Rồi em bần thần hết cả người, và lại viết cho anh.
"Anh,
Thi thoảng em lại muốn thế này nữa,
phamvietquan.wordpress.com
Đó sẽ là một sáng chủ nhật đẹp trời, Hà Nội hửng sáng, không nắng nhưng cũng chẳng mưa.
Em sẽ dẹp hết mấy thứ công việc áp lực sau cánh cửa văn phòng, đóng email lại; dẹp cả tiếng thành phố ồn ào ngoài kia, em chỉ đây – trong gian bếp của em thôi.
Em sẽ mở nhạc, list ballad toàn bài em thích, rồi vừa nghe vừa lẩm nhẩm hát theo một khúc ca quen trong khi đang lụi hụi nhào bột mì, em làm bánh cho anh.
Em sẽ trộn với nước nóng, nhào thật mịn, đến khi véo được một miếng dẻo dẻo ăn ngay được ấy.
Anh khi ấy đã đến, ngồi kể chuyện cho em nghe, rồi cẩn thận mở chai vang đỏ anh vừa mang đến, kiên nhẫn chờ em. Chờ bột mì đang ủ của em.
...
Anh ạ,
Em có công việc của em, không gian của em, bạn bè của em, những ngóc ngách trong thành phố nhỏ của em, cả mấy ước mơ con con của em nữa.
Nhưng đôi khi trong cuộc đời mệt nhoài này, những lúc cần chốn bình yên, cần lắm một bờ vai vững chắc, thì em cần anh.
Mình yên lặng ngồi cạnh nhau một chốc thôi, em biết anh cũng rất bận mà. Hãy cứ làm việc của anh, những gì anh thích, vì em cũng thế.
Chỉ là "cùng nhau" vậy thôi.
Rồi em sẽ trả anh và em về cuộc sống của riêng mỗi chúng ta, nguyên vẹn.
...
Em chỉ nói vậy thôi. Vì em biết ta chẳng bao giờ dám hứa.
Mà có ai buộc ta hứa phải cần nhau đâu, đúng không hả người – tình – chưa – tới?"
..."Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn là thứ ta không bao giờ muốn chọn lựa"
Huyền Lê - Guu.vn
Đây là bài viết do thành viên GUU chia sẻ. Tác giả chịu trách nhiệm về bản quyền và nội dung trong bài viết. Mọi vấn đề xin liên hệ lienhe@guu.vn
Nhận xét
Đăng nhận xét