Viết cho những người đang yêu và đã yêu, đặc biệt là những con người đang mắc kẹt trong nỗi sợ phải yêu thương. Chỉ cần bạn thích một người dù là đơn phương thì đó cũng đã là một may mắn tuyệt vời trong cuộc đời bạn. Bởi có một số người, họ thậm chí chưa tìm được người khiến họ rung động...
Tôi có một đứa bạn. Chúng tôi đều còn trẻ, chỉ sắp bước sang tuổi 21. Hôm nay nó đi hẹn hò. Kể ra thì chẳng có gì đặc biệt, bởi một cô gái 20 đi hẹn hò là chuyện hết sức bình thường. Nhưng với nó, và với tôi thì không bình thường...
Cách đây khá lâu, nó yêu một anh hơn chúng tôi 4 tuổi. Nói thế nào nhỉ? Sâu đậm? Da diết? Say đắm? Nồng nàn? Tất cả đều không phải, bởi chúng đều chưa diễn tả hết, bởi đó là tình yêu mà cả đời này tôi chắc chắn rằng nó quên không được. Chia tay gần một năm trời, một tuần tôi gặp nó khoảng 3 lần, nói chuyện qua facebook, qua tin nhắn, qua điện thoại có thể nói là hằng ngày.
Vẫn cười nói, vui đùa kiểu hâm hâm, khùng khùng như mọi cô gái đang ở tuổi thanh xuân khác nhưng thật hiếm thấy một cuộc trò chuyện nào không có sự xuất hiện của con người ấy. Những tưởng nỗi buồn ấy sẽ theo nó suốt đời, khiến nó chẳng thể mở lòng với bất kì ai. Cũng không ít lần nó bảo sẽ chẳng bao giờ yêu đương gì nữa. Mỗi một lần như vậy, hai đứa lại an ủi nhau rằng chẳng có gì tồn tại mãi cả, nỗi buồn cũng thế.
Cho đến một ngày, khi những câu chuyện đã thưa dần hình ảnh người con trai đã khiến bạn tôi buồn. Nó hét toáng lên với tôi rằng "Mày ơi, chết rồi, tao thích anh ấy thật rồi". Đó là một chàng trai khác, nó gặp trong một lần đi ăn với cả gia đình.
Và ngày hôm nay, lần đầu tiên nó hẹn hò với anh ấy. Cũng là ngày hẹn hò lâu lắm rồi hai đứa không được chuẩn bị cho nhau. Nhìn nó run run, chuẩn bị tóc tai, quần áo cả buổi chiều, rồi liên tục nói "Mày ơi tao run quá, chết rồi, huhu" làm tôi bật cười. Lâu lắm rồi, lâu lắm rồi chẳng có cái tâm trạng như thế cả với nó, cả với tôi.
Làm tôi chợt nhớ đến câu chuyện của một chàng trai khác. Anh ấy cũng từng có mối tình long trời lở đất với người con gái anh yêu. Cũng từng đau khổ đến tột cùng để buông bàn tay ấy. Bốn năm trôi qua, mỗi lần chúng tôi nhắc đến cô gái kia, anh chỉ cười. Nghe cách anh kể lại mối tình ấy, tôi hiểu nó đã tồn tại tươi đẹp như thế nào trong anh. Tôi biết anh vẫn chưa quên được cô gái ấy, anh không phủ nhận. Anh gọi đó là "reminder". Phải, trí óc của con người được tạo ra để ghi nhớ một cách vô điều kiện. Bạn không phải nhắc hay bấm bất cứ nút lệnh nào cả. Chỉ cần mọi việc diễn ra, và nó ghi lại. Vậy thôi!
Rõ ràng, cả hai người bạn của tôi đều không quên người yêu cũ, họ thậm chí vẫn luôn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đã khiến trái tim rung động. Hay bất cứ khi nào nhớ lại, gặp lại trái tim vẫn thổn thức. Nhưng đó chỉ đơn giản là "reminder", là sự ghi nhớ vô điều kiện. Có điều, sự ghi nhớ ấy giống như một thước phim 3D, nó kèm cả cảm xúc. Vậy thôi!
Giờ tôi chợt nhận ra, bản thân mình cũng vậy. Bấy lâu nay phải chăng tôi đã ảo tưởng về cái gọi là còn thương của tôi? Phải chẳng tôi đã nhầm tưởng cái gọi là còn yêu của mình? Đó có lẽ cũng chỉ là reminder mà thôi. Rồi sẽ có một ngày tôi lại run rẩy để chuẩn bị đi hẹn hò với một chàng trai khác giống như cô bạn của tôi.
Trước đây, tôi luôn sợ làm quen với một người mới, sợ sẽ lại yêu thương, sợ sẽ lại vướng vào một ai đó để rồi lại buồn, lại bị bỏ mặc. Nhưng giờ tôi nhận ra, đối với việc cá cược hoặc có được hạnh phúc, hoặc buồn phiền thì cách sống với nỗi sợ hãi của tôi nó thậm chí vĩnh viễn không có được ngay cả 50% hạnh phúc ấy.
Tôi đã có sự lựa chọn của mình. Còn bạn?
Ảnh: favim
Bu Ki - Guu.vn
Đây là bài viết do thành viên GUU chia sẻ. Tác giả chịu trách nhiệm về bản quyền và nội dung trong bài viết. Mọi vấn đề xin liên hệ lienhe@guu.vn
Nhận xét
Đăng nhận xét