Vẫn biết em không được phép nhớ anh, không được có tình cảm với anh nhưng em thực sự không làm nổi. Em không sao kiềm chế được lòng mình, không sao làm chủ được con tim. Em vẫn nhớ anh, nhớ da diết, nhớ đến cồn cào, đến phát điên. Nhiều lúc em như người không hồn, cứ mơ màng nghĩ về anh, về những chuyện giữa chúng ta, những câu nói anh đã từng nói với em vẫn luôn hiện lên trong trí óc em. Làm sao em có thể không nhớ đến anh?
Em biết bản thân mình đã nảy sinh tình cảm với anh rồi, dù nó chưa phải là sâu đậm nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì em sẽ không thể thoát ra được. Cái cảm giác tưởng gần mà xa vô cùng khiến em muốn điên. Tình cảm đơn phương luôn buồn như vậy mà.... Với anh, chắc em chỉ như một người quen có tí đặc biệt, nhưng cũng không đủ làm anh phải nhớ đâu nhỉ?
Mỗi lần gặp anh, em bối rối như gà mắc tóc, không nói được câu nào ra hồn. Bản thân em như mất hết kiểm soát khi nhìn thấy anh, nói thì lắp ba lắp bắp, nói xong lại chẳng hiểu tại sao mình nói vậy. Con tim thì đập loạn cả lên, lần nào cũng hồi hộp vì không biết hôm nay có gặp được anh không, có được nhìn thấy anh không. Hôm nào không được nhìn thấy anh thì cảm giác trong lòng nặng trĩu, có một nỗi buồn thật khó tả.
Ngay lúc này đây,em chỉ muốn gặp anh, được ôm anh và nói với anh rằng em đang nhớ anh, nhớ anh vô cùng. Em rất thèm cái cảm giác được ở bên anh. Nhưng em biết, đó chỉ là ước muốn của riêng em, nó thật là xa vời.....
Em cũng không hiểu nổi bản thân mình muốn gì nữa, với em anh là duy nhất. Không phải anh thì sẽ không ai hết.
Nhân Mã - Guu.vn
Đây là bài viết do thành viên GUU chia sẻ. Tác giả chịu trách nhiệm về bản quyền và nội dung trong bài viết. Mọi vấn đề xin liên hệ lienhe@guu.vn
Nhận xét
Đăng nhận xét