Tại sao ta lại thích người này mà không phải là người khác.
Tại sao phải là người này chứ không phải là bất kỳ ai khác...phải chăng là duyên số.
Là duyên số nên em mới gặp được anh đầy tình cờ và bất ngờ.
Là duyên số và em đã trót yêu anh- người đã có người thương.
Em biết phải làm sao đây, làm sao để em dừng lại, để thôi không thương, không nhớ anh nữa. Anh đã có người thương rồi cơ mà, sao em vẫn cứ không ngừng dõi theo anh. Có những lúc nỗi nhớ thương trong em đong đầy tưởng chừng như em không thể chịu đựng được thêm nữa.
Có được gì đâu, ngoài những đêm dài nhớ người quay quắt mà không thể nhắn tin hay gọi cho anh để nói rằng "em nhớ anh!"
Có được gì đâu, khi người chẳng mảy may, chẳng hề hay biết, ở đây có một người không nguôi nhơ thương người.
Có được gì đâu, khi mỗi đêm dài, người con gái người trao gửi những tin nhắn, những cuộc gọi ấm áp đầy yêu thương chẳng phải là em.
Có được gì đâu, khi những buổi hẹn hò, những lần nắm tay đi dạo, những vòng tay ôm ấp ấm áp, những môi hôn ngọt ngào người trao là cô ấy- người anh yêu- người yêu anh- chẳng phải em.
Có được gì đâu, em chỉ thấy trái tim mình như đau đớn đến tận cùng, đau đến tưởng chừng như muốn vỡ tan ra thành trăm mảnh.
Có được gì đâu...
Bởi lẽ, yêu đơn phương vốn đã khổ. Yêu đơn phương người đã có người yêu lại càng khổ hơn.
Kể từ hôm ấy, không biết vô tình hay cố ý, khi người nhẹ vuốt tóc và hôn lên má em, trái tim em đã lỗi nhịp mất rồi. Em biết phải làm gì đây, biết làm gì với từng ấy nhớ-thương? Em chẳng muốn nhớ anh đâu, nhưng vì sao em chẳng thể dừng lại được.
Em tự dặn lòng mình rằng, em ảo tưởng và mơ mộng như thế là đủ lắm rồi. Sự thật là anh đã có người yêu và anh đang rất hạnh phúc. Bạn gái anh rất dễ thương, rất hiền, rất tốt, em không bao giờ có thể so sánh được với người ta. Và điều quan trọng, là trái tim anh đã thuộc về người ta thật-trọn-vẹn. Ngày qua ngày, em dặn lòng mình đừng nhớ anh, đừng nghĩ về anh, hãy quên anh đi, đừng vì một người đã có người yêu mà đánh mất đi những cơ hội khác, nhưng em chẳng thể làm được.
Em đã nắm tay anh thật chặt, ôm lấy anh và thậm chí còn hơn một lần đặt lên môi anh nụ hôn nồng nàn. Em không biết tại sao mình lại làm như vậy nữa. Ngày qua ngày, em cứ để con tim, cảm xúc và lý trí mình luẩn quẩn, càng ngày càng chìm sâu vào trong tình cảm này để rồi không có lối ra, nói đúng hơn là em không muốn bước ra.
Đôi mắt ấy, ánh mắt anh nhìn em, cái nắm tay, nụ hôn đấy...những hành động ấy của anh với em như một chiếc phao để em bám víu vào rồi mang đầy hi vọng. Em tự hi vọng rồi cũng chính mình thất vọng thôi.
Người ta nói, khi thật sự rất thích, rất thương một người thì khi người ấy tìm được người để trao gửi yêu thương cùng trọn vẹn trái tim, mình sẽ thật tâm chúc phúc cho người ấy. Không, em chẳng thể làm được đâu. Em đứng nhìn người hạnh phúc mà con tim như muỗn vỡ tan thành trăm mảnh.
Em cứ mãi dõi theo và mong chờ điều gì đó, thật ngớ ngẩn biết nhường nào.
Em muốn con tim mình thôi không dậy sóng để lý trí bình tâm trở lại, để em thoát ra được tình trạng này. Em muốn buông bỏ thật dứt khoát. Nhưng em chẳng đủ mạnh mẽ đâu...
Quỳnh Nga - Guu.vn
Đây là bài viết do thành viên GUU chia sẻ. Tác giả chịu trách nhiệm về bản quyền và nội dung trong bài viết. Mọi vấn đề xin liên hệ lienhe@guu.vn
Nhận xét
Đăng nhận xét