Ngày hôm nay, có một người hạnh phúc.
Tôi lục tìm lại những hồi ức không vui. Thấy người vẫn xinh như thế, rất xinh. Tôi bất giác cười. Chẳng phải cái hạnh phúc của người chính là điều tôi đôi lần mong mỏi? Và chưa từng có một quy định nào chỉ ra rằng: con người ta nếu đã thương nhau thì phải thuộc về nhau, bởi lẽ khi thuộc về nhau, chưa chắc người ta sẽ tiếp tục giữ trong mình một niềm thương. Nếu nhận ra những khác biệt không cách nào khỏa lấp, nếu mình chệch khỏi quỹ đạo nhau một khoảng quá xa và quay về khi không còn trong nhau cái ấm áp được sát lại thì trong khoảng cách kia, ta vẫn có thể chọn một nụ cười.
Khoảnh khắc buông lơi đâu chỉ có những niềm đau, và những gắng gượng níu giữ một dáng hình sẽ chẳng cận kề bên mình đâu chỉ toàn là những ngốc nghếch.
Người đến bên ta, cho ta một ấn tượng để ta thương rồi cho ta ngỡ ngàng nhận ra những khoảng cách. Chẳng có gì làm con tim bối rối bằng việc lòng vừa mới trót thương nhau rồi nhận ra khoảng cách trong nhau.
Ta thương một người nhưng chẳng thể nào cất lên những yêu thương ấy bằng một giọng nói làm cho ai kia cảm nhận được sự chân thành:
Họ quay đi:
- Đừng bao giờ nói thương tôi.
Ta thương một người, để nghe những khắc khoải bỏ ngỏ nơi con tim họ:
- Thực ra không có ai hiểu tôi. Và tôi cứ giữ cái vỏ bọc mạnh mẽ của mình. Để rồi cuối cùng, vẫn chỉ có mình tôi trong cái bề ngoài mạnh mẽ ấy.
Họ quay lưng, vì trái tim họ đã thừa những thất vọng, là vì niềm tin họ đã vùi chôn thật sâu trong vô vàn lớp vỏ bọc của những mạnh mẽ gắng gượng bên ngoài, của những khác biệt về cá tính.
Ta nghe đâu đó trong con tim mình là những đồng cảm. Trong một giây, ta lo sợ bâng quơ cho cái khoảnh khắc mà khóe mắt họ ướt nhòe. Hoặc nếu ta tin khóe mắt họ không ướt thì ta lại lo rằng những dịu dàng của ai sẽ chẳng khi nào hóa thành những giọt nước mắt được nữa. Còn gì buồn hơn khi con người ta cứ cười mãi – trong những gắng gượng và chênh vênh.
Có những xúc cảm chẳng thể nào cất lời để rồi lẩn sâu vào trong cơn mưa, hòa vang cùng khúc ca tí tách dội vào tâm trí âm hưởng của những điệu nhạc còn viết dở.
Và lạc khỏi nhau.
Không buồn, không đau. Nhưng cũng chẳng thể nhạt nhòa.
Để rồi gặp lại. Ta gặp lại một người "chưa từng là gì của nhau" trong nụ cười trên môi người ấy – hạnh phúc. Tim ta bỗng ấm lên.
Chẳng phải niềm hạnh phúc trên đôi môi kia là điều ta đã từng mong sao.
Chợt nhận ra ta vẫn nhớ ngày tôi với người của một cái duyên đã cũ. Và cái nụ cười hạnh phúc ấy, chắc chắn sẽ làm cho cuộc sống của tôi mang thêm một sắc màu nào đó không phải nỗi buồn. Nụ cười ai đó, phản chiếu qua gương mắt tôi, người có hiểu.
Có hiểu hay không thì giờ cũng không quan trọng nữa.
Có những hạnh phúc man mác buồn.
Có những hạnh phúc giản dị mang tên: cầu mong cho nhau....
Nguyên Bảo
Dương Nguyên Bảo - Guu.vn
Đây là bài viết do thành viên GUU chia sẻ. Tác giả chịu trách nhiệm về bản quyền và nội dung trong bài viết. Mọi vấn đề xin liên hệ lienhe@guu.vn
Nhận xét
Đăng nhận xét