Ừ thì mình chia tay. Vì những điều em làm dường như đều thừa thãi, dường như em đã quá tự tin vào chính mình, khi cho rằng anh nhất định sẽ chọn em, chứ không phải là quá khứ. Nhưng em đã sai, quá khứ nó nồng nàn mãnh liệt quá. Và vì anh đã hi sinh nhiều quá nên không dễ dàng buông bỏ phải không anh?
127 ngày 21 tiếng đồng hồ yêu nhau, chăm lo cho nhau, em vui và hạnh phúc lắm.
Nhưng tình yêu ra đi, vô thường quá, nhanh quá, em không kịp phản ứng. Chỉ là khi anh đi mất, em mới bàng hoàng không biết tìm anh ở nơi nào.
Căn phòng ngập tràn kỷ niệm, em không thể ngủ khi hơi ấm cạnh em không còn nữa. Em đành ôm chặt chiếc gối ôm.
22 tuổi, em chẳng còn bé bỏng để không biết tình yêu là gì, không còn quá bé bỏng để mơ về một mái nhà màu hồng và một chàng hoàng tử. 22 tuổi, tình yêu bay xa. Cái tình yêu đẹp nhất của đời một người con gái.
Anh không phải tình đầu nhưng cũng không là tình cuối. Em vẫn yêu, bằng một con tim chân thật bằng những yêu thương, lắng lo trọn vẹn. Xa nhau đâu phải vì không yêu nhau đâu anh. Chỉ là thời gian quá ngắn, không hiểu nổi nhau thôi mà. Nhưng giờ em buông tay, em muốn anh được hạnh phúc nên em sẽ xa anh.
Trở lại, làm một cô bé con, vô tư, hay cười, hay nói, làm một cô bé bướng bỉnh to xác.
Trở lại làm cô bé có nụ cười vui vẻ đã thu hút anh ngày xưa.
Anh à, mình xa nhau rồi.
Người ấy có chăm sóc cho anh không? Đêm đêm có ai ôm chặt anh nữa không?
lkibu.blogspot.com
Hãy sống thật với chính mình như lời anh nói. Hãy tìm lại hạnh phúc anh đã đánh mất anh nhé.
Em sẽ tốt mà. Mọi thứ rồi sẽ ổn theo cách của riêng nó, em không còn là đứa trẻ không có được thứ mình muốn thì ăn vạ hay khóc lóc để giành được. Em cũng không sân si, oán hận đến mức phá vỡ tình cảm của anh đâu.
Em sẽ học cách làm một con phượng hoàng cao ngạo, em sẽ học cách tự mình trèo lên đỉnh núi cao, dù lạnh, dù mệt, dù sợ hãi, dù em sẽ vấp ngã đi nữa. Em vẫn sẽ leo đến đó, vì chỉ có ở nơi đó, em mới có thể an toàn. Vì chỉ có cô đơn mới khiến em hạnh phúc.
Em sẽ tự mình đi tới, con đường em chọn, không trải đầy hoa, không êm đềm như cuộc sống mà em mơ được sống cùng anh. Có thể có máu và nước mắt, cũng có chông gai, bão tố nhuốm màu lên trên con đường tương lai của em. Có nhiều thứ khiến em sợ hãi, nhưng em vẫn sẽ đi.
Không vì anh, mà là vì em có thể sống, chứ không phải tồn tại như bây giờ.
Mất anh, em mất một nửa thế giới, mất đi màu sắc, nhưng 2 màu trắng đen vẫn còn tồn tại.
Em không hi vọng anh hối hận, không hi vọng anh quay đầu, không hi vọng anh tìm em. Dù chỉ khi đó em mới có được anh trong cuộc đời em, nhưng em không hi vọng như thế. Anh cao ngạo lắm, nên em chỉ hi vọng anh có thể ngẩng cao đầu mà đi tới thôi, em sẽ dõi theo anh, nhưng không đứng chờ anh nữa, không đứng cùng anh nữa vì hai đứa rẽ hai lối rồi.
Em vẫn sẽ là người yêu anh nhất quả đất, đối với em anh vẫn là người tốt nhất thế giới này. Thế nên, em thực sự mong anh hạnh phúc và có được những thứ anh từng đánh mất trong quá khứ.
Căn nhà nhỏ, mảnh sân đầy hoa, chiếc xích đu ngoài sân, chiếc nhẫn cưới, cà lời hứa chăm sóc bao bọc em cả đời. Kiếp sau nhất định hãy thực hiện cho em nhé.
Sống tốt nhé, tình yêu của em.
Gấu Nhỏ - Guu.vn
Đây là bài viết do thành viên GUU chia sẻ. Tác giả chịu trách nhiệm về bản quyền và nội dung trong bài viết. Mọi vấn đề xin liên hệ lienhe@guu.vn
Nhận xét
Đăng nhận xét