Thiếu em, tôi mới biết rằng em mang đến cho mình bao nhiêu điều ý nghĩa. Ánh mắt trong trẻo, chút ấm áp ngượng ngùng của những ngón tay đan, và niềm thương đôi khi không cần lý do của em..
Tôi chỉ biết những điều ấy khi em đi mất.
Đó là phần lạ lùng trớ trêu mà tạo hóa ném vào xúc cảm của con người. Để ta tuột mất nhau, hoặc có thể cũng nhìn thấy nhưng là trong sự lạc nhịp.
Tôi không vời lại. Tôi sợ cảm giác (biết đâu sẽ xuất hiện thật) em cười và nói:
- Đó là chuyện cũ!
Thế là tôi lặng im. Em cũng không nói.
favim
Tôi ồn ào.
Còn em... Tôi không biết. Có những điều không thể lý giải gieo vào tim ta biết bao nỗi thương niềm nhớ. Có lúc, cơn mưa réo rắt lòng tôi em của ngày cũ, tôi nghĩ em vẫn còn xúc cảm, tôi tự hỏi: sao mà mình cứ lặng thinh mãi? Lại có khi, vạt nắng trải trên vai tôi những nhạt thếch của quá khứ, tôi thốt lên: ồ, mọi chuyện khi cũ đi thì đều trở thành vô nghĩa. Và, ngây ngô, khóe mắt tôi cay xè. Tôi không buồn vì em, tôi buồn vì mình không biết làm sao cho thấu những cảm giác này và cứ phải hỏi lòng:
- Tuổi của ta, sao nhiều im lặng thế, những im lặng ồn ào...
Nguyên Bảo
Dương Nguyên Bảo - Guu.vn
Đây là bài viết do thành viên GUU chia sẻ. Tác giả chịu trách nhiệm về bản quyền và nội dung trong bài viết. Mọi vấn đề xin liên hệ lienhe@guu.vn
Nhận xét
Đăng nhận xét