Nếu hỏi ở đâu trên đất nước Việt Nam này, nơi người ta viết về nhiều nhất, nói về nhiều nhất, và nhớ về nhiều nhất, có lẽ không đâu bằng Sài Gòn. Đó là cái khoảng be bé nằm ở đoạn đầu của miền Nam. Là mảnh đất bao nhiêu con người gắn vào đó chữ "hứa", mà cứ xoay mãi chẳng biết khi nào sẽ dừng. Là màu của đèn điện, của cao ốc, của tiền, và của những thiên biến vạn biến trong tâm hồn con người. Người ta bảo muốn sống cuộc sống đúng nghĩa thì phải tới Sài Gòn, rồi người ta, hàng triệu con người lao vào đó, để nhiều khi ngẫm lại, hóa ra có thứ đúng nghĩa này thì lại có nhiều thứ đúng nghĩa khác.
Sài Gòn trong kí ức của những đứa trẻ, như nhiều người đã từng, là nơi tuyệt vời nhất trên cuộc đời này. Ở đó người ta có siêu thị, có nhà đẹp, có xe đẹp, có trung tâm vui chơi gấp hàng triệu lần cái hội chợ ổ chuột dăm ba tháng mà mấy đứa trẻ quê khao khát. Sài Gòn có những cây kem ốc lạnh buốt như trong phim, có hàng ngàn thứ đồ ăn vặt. Sài Gòn có những con người đẹp, và những nụ cười đẹp.
facebook.com/khjryry
Đến bây giờ, khi đã sống ở Sài Gòn một phần sáu phần đời đã từng sống, lại muốn có một người bạn Sài Gòn để mà hỏi: " Mày có muốn nghe cuộc sống ở quê là như thế nào không?"
Sài Gòn vẫn thế, chưa bao giờ hết đẹp, nhưng Sài Gòn ôm trong mình hàng tỷ những nỗi cô đơn. Như một câu hát mà rất nhiều người đã thuộc làu: "Thành phố bé đến thế thôi, mà tìm hoài chẳng được". Nhiều người nuôi giấc mơ lấp lánh về một Sài Gòn lắm tiền và cũng lắm tình, thì sẽ hiểu rõ ở đó cũng lắm nỗi cô đơn mà ai cũng một lần trải qua. Ở nơi đó, người ta có thể mặc quần đùi ra phố, mặc váy ngủ ra chợ, tặc lưỡi, quen biết ai đâu mà sợ đánh giá, rồi lại lầm lũi bước đi.
Sài Gòn chẳng quay nhìn ai nên cũng chẳng ai quay đầu lại xem có ai đang nhìn mình. Cứ thế, hàng triệu con người ở thành phố này là hàng triệu những thế giới độc lập, nhiều khi có thể im lặng cả ngày, sống một mình giữa rất nhiều, rất nhiều những con người bên cạnh. Sài Gòn bán cô đơn, như phân phát những tờ giấy quảng cáo đến từng nhà, từng ngóc ngách trong mỗi người, chẳng ai muốn nhận, nhưng nó vẫn đến, có vứt đi, thì cũng chẳng bao giờ hết được.
Ở những nơi nào đó khác thành phố này, tối đến, xóm giềng ngồi túm tụm, nói chuyện đời nhau. Là ông ba bà bảy ở cái xóm xa tít hôm nay li dị, là con chó bên nhà bà năm hôm qua bị gãy chân. Nhiều khi cãi vã, nhưng có lúc trái ớt cũng có thể đi xin. Ở đó, người ta có thể buôn dưa lê cả ngày, nhưng mai lại quên hết. Ở đó, người ta cười với nhau bằng nụ cười của những con người cùng khổ rồi đi qua cái khổ. Ở đó, người ta duỗi thẳng chân ngủ trong căn nhà rộng thênh. Ở quê bảy tám giờ người ta tắt đèn ngủ. Sài Gòn thì thức cả đêm, mà chẳng gọt hết được lo toan.
Sài Gòn ốm ấp bao nhiêu giấc mơ của những con người trẻ, nhưng có những quả trứng chẳng bao giờ thành hình. Người người đua nhau đi học, bán nước mắt để đi học, để thoát khổ, để được an yên nhàn nhã sống. Nhưng đến một lúc nào đó, khi sắp kết thúc một chuỗi dài những ngày tháng mài đũng ghế nhà trường, người ta lại thấy mình bé nhỏ hơn những đứa trẻ. Những đứa trẻ luôn biết chúng muốn cái gì, thích cái gì, và sẽ làm cái gì. Hay ít nhất chúng cũng luôn tin vào những ước mơ và vẽ màu hồng lên đó.
Còn những con người sắp bước vào giấc mơ ấy, dù là giấc mơ mà họ chọn, hay những giấc mơ người khác chọn cho, thì rốt cuộc chỉ là sự chênh vênh. Người ta sẽ phải làm gì, với cuộc sống vội vã ngoài kia, với những con người "có nụ cười đẹp" ngoài kia, với tám tiếng mỗi ngày và những công việc lặp đi lặp lại? Lẽ ra, con người ta cần phải học cách ước mơ trước khi để cho mình được tưởng tượng.
Có một câu chuyện mang tên "Sài Gòn không có chỗ để hôn nhau". Có người lại nghĩ ra một câu khác "Sài Gòn không có chỗ để khóc". Ai khóc cũng muốn chọn cho mình một nơi thật riêng tư, vì bản tính con người vốn không muốn mình bị thương hại. Hồi đó, bị bạn chọc, bị cô đánh thì cứ thế khóc bù lu bù loa trên đường về nhà. Nhiều khi thấy ai đó cãi vã, người ta cũng giận quá rồi cứ thế giữa đường mà khóc. Bây giờ, giữa cái căn phòng không có cửa sổ, chẳng biết quay bên nào để mà khóc, nhiều khi sợ người khác biết được nên cứ thế đổ ngược vào trong. Lại đi qua hết một nỗi sợ không tên. Chẳng có gì đáng sợ bằng những người bạn ngày càng nhiều, mà chẳng biết phải gọi cho ai, nói với ai. Lòng tự trọng đúng là chẳng bào ra thành tiền được, và cũng chẳng ai dám bào nó ra cả, dù gì một lần. Sài Gòn dạy người ta cách không được yếu đuối, cũng như cách vô cảm để giữ sự an yên cho mình.
Chiều nay, Sài Gòn lại lộng gió. Người người lại đổ ra tìm về cái ngăn ấm của mình. Chằng ai kịp nhìn lại phía sau. Và, có những kẻ lại tự hỏi, họ nên đi về đâu để tìm cuộc sống họ từng nghĩ, hay ít nhất một nơi để thôi dửng dưng trước khát khao của bao người?
Quỳnh Như Phạm - Guu.vn
Đây là bài viết do thành viên GUU chia sẻ. Tác giả chịu trách nhiệm về bản quyền và nội dung trong bài viết. Mọi vấn đề xin liên hệ lienhe@guu.vn
Nhận xét
Đăng nhận xét