Tôi lại viết, như là thói quen khó bỏ rồi. Viết dài lê thê, chẳng vì mục đích gì cả.
Tôi chỉ cảm thấy một con bé mười sáu tuổi như tôi thật khác biệt. Có khi cô giáo lại gọi lên hỏi tại sao các bạn cùng lớp dễ thương thế tại sao không chơi cùng. Đơn giản chỉ vì tôi không thể nào hoà nhập được với mọi người, tôi chẳng biết nói gì hay bắt đầu câu chuyện như thế nào, rồi dần, đối với tôi. Khái niệm đi học chỉ là đi vào lớp nghe giảng rồi hết giờ lặng lẽ về. Cùng lắm chỉ nói chuyện với mấy đứa cạnh chổ.
Về cái tuổi mười sáu, khi bao đứa chỉ biết vào học, đùa giỡn hồn nhiên với bạn bè, rồi cái say nắng của tuổi học trò. Tôi chạm đời sớm, chạm ở đây chẳng phải gì ác liệc như mọi người nghĩ đâu. Tôi có nhìn khác về mọi thứ xung quanh. Như một giáo viên nọ đã từng bảo với tôi rằng:" Hãy suy xét đời bằng cách nhìn ra thật xa, chứ đừng nhìn vào những con người em tiếp xúc hằng ngày" Có thể, tôi thua thiệt với bạn bè cùng lớp, về mọi thứ, nhưng nhìn ra xa, ra xa hơn nửa.
Tôi lại thấy mình hạnh phúc hơn rất nhiều, rất nhiều người. Khi với cái tuổi này, chỉ cần lo học ăn và chơi, thì có nhiều người đã ngừng cái việc học lại vì bất kì lý do nào cả, rồi cuốn cuồn trong cái xã hội vốn dĩ hỗn lộn này. Chung quy cũng vì chử tiền. Họ tất bật sớm tối, ngập đầu vì muốn có cuộc sống tốt hơn. Đôi lúc, tôi cảm thấy ghen tị với những đứa chỉ cần muốn gì là ba mẹ cho đấy.
Nhưng chỉ dừng ở mức ghen tị thôi, vì tôi biết chắc, cả cuộc đời này, chẳng ai có thể lo cho bạn được, ngoại trừ chính bạn. Tôi tự hào vì tôi có thể tự sắm những thứ tôi thích, dù có thể rất lâu, rất lâu tôi mới có được chúng. Tin đi, càng được nâng niu thì khi ra ngoài xã hội, bạn càng hụt hẫng thôi. Chẳng gì đẹp như mơ, chẳng có chàng hoàng tử nào để ý một nàng lọ lem nhơ nhuốc bẩn thỉu đâu.
Tuổi mười sáu, tôi có sở thích được lang thang một mình, rong ruổi trên mọi nẻo đường. Chẳng biết là mình sẽ đi đâu, chỉ biết rồ ga, chạy thật chậm, thật chậm để thấy mọi thứ xung quanh sao trở nên nhanh quá, hối hả quá. Rồi lòng chợt nhiên cảm thấy bơ vơ, cảm thấy ôi sao chông chênh quá..
Tuổi mười sáu, tôi yêu bầu trời, yêu màu xanh, yêu sự bình yên trong tâm hồn.
Tuổi mười sáu, tôi sợ vấp ngã, sợ cơn sóng dữ sẽ cuốn tôi đi mất. Cuốn đi tất cả bình yên trong tôi..
Tuổi mười sáu, tôi có những chuyến đi xa Sài Gòn, xa cái nơi bộn bề lo toan này cùng với niềm háo hức hân hoan trên con xe nhỏ đi đến những vùng nơi mình có thể đi đến..
Cái tuổi mười sáu, tình yêu trở nên toàn màu hồng, trong lành và ngọt ngào. Tôi lại không đủ tự tin để yêu một ai đấy. Tôi sợ, khi đã quá quen với được quan tâm, thì bỗng chốc, mất tất cả. Tôi sợ, cứ càng cố yêu thương thì càng đau thương. Tôi sợ, yêu rồi sẽ lại buồn. Tôi sợ, tôi chẳng thể lo cho bản thân được, thì làm sao mà chăm sóc tốt cho người yêu tôi. Vậy nên, tôi nghĩ mình sẽ cứ bao bọc bản thân trong một lớp vỏ, chỉ để trốn tránh bi thương. Tôi ích kỉ nghĩ rằng, thà là cô đơn tí, thay vì phải chịu đựng nỗi buồn..
Còn trẻ mà, hãy chơi hết cỡ đi yêu cũng chẳng muộn. Còn trẻ mà, hãy cứ làm những điều mình thích, kẻo về già lại hối hận. Còn trẻ mà, hãy nhìn đời một cách chân thực trước khi bạn trưởng thành và nhận ra mọi thứ không hoàn hảo như khi trẻ mình hay tưởng tượng. Đến lúc đấy thì hụt hẫng lắm.
Dũ Hân. - Guu.vn
Đây là bài viết do thành viên GUU chia sẻ. Tác giả chịu trách nhiệm về bản quyền và nội dung trong bài viết. Mọi vấn đề xin liên hệ lienhe@guu.vn
Nhận xét
Đăng nhận xét