Em và anh, chúng ta, là những con người như thế. Những con người quyết định yêu nhau một thời, và dùng cả đời còn lại để quên nhau.
Đó có lẽ là điều thống khổ nhất mà chúng ta chọn lựa. anh biết. em biết, cả hai ta đều biết.
Nhưng không thể khác hơn, cũng không thể tốt hơn...
Những yêu đương cuồng dại, những giận hờn, những ghen tuông đau đáu. Những thói quen vô tâm, những ích kỷ hẹp hòi, những lần tin nhau chẳng tuyệt đối, những lần không hiểu nhau rối bời,... Cứ thế, cứ thế đưa đẩy hai người bó gối ở hai góc trời khác nhau.
Chúng ta đã không chịu thay đổi, vì nhau. Chúng ta đã không chịu một lần lắng nghe nhau.
Hóa ra, chuyện người ta tìm đến nhau âu là do duyên số. Nhưng giữ được nhau hay không, chẳng mảy may liên quan gì đến định mệnh chút nào.
"HẾT QUYÊN". Chúng ta cứ an ủi nhau bằng những câu bất lực như thế. Chúng ta cứ bao biện cho những sai lầm của mình, những nông nổi của mình như thế. Cứ đổ lỗi cho những hư vô thật xa vời, chứ chẳng đủ can đảm nhận lỗi về phần người.
Trốn mãi, chạy mãi, quẩn quanh mãi... Để rồi chẳng ai vui.
Để rồi chẳng ai quên.
Đến không thể, đi không nỡ, dày vò suốt cả một đời.
Yêu đương xa vời, niềm đau tồn tại mãi mãi.
Bé Naly - Guu.vn
Đây là bài viết do thành viên GUU chia sẻ. Tác giả chịu trách nhiệm về bản quyền và nội dung trong bài viết. Mọi vấn đề xin liên hệ lienhe@guu.vn
Nhận xét
Đăng nhận xét